Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chỉ mùa này, cứ nhung nhớ đi em

2021-11-03 00:05

Tác giả: Lam Giang, Đông Đông Giọng đọc: Bạch Dương

/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=a405a5385f9a4c0cbf2740ccd5d84519&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=a405a5385f9a4c0cbf2740ccd5d84519&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=a405a5385f9a4c0cbf2740ccd5d84519&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=a405a5385f9a4c0cbf2740ccd5d84519&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

Bạn thân mến! Mùa đông là mùa gợi bao thương nhớ, mùa bàn tay cần hơi ấm một bàn tay. Đôi khi, giữa cuộc đời bộn bề vội vã, dành một chút thời gian để nhung nhớ cũng không sao. Mở đầu Radio tình yêu của tuần này, mời bạn lắng nghe lá thư:

Chỉ mùa này thôi cứ nhung nhớ đi em ( được gửi đến từ Đông Đông)

Những ngày mắc kẹt ở đây tôi chênh vênh và nghĩ suy đủ điều, chẳng biết Đột nhiên trời đổ cơn mưa lớn, cắt ngang giấc mê man suốt đằng đẵng ngày dài không ngủ ngon được nguyên giấc. Tôi giật mình, nhìn lên trần nhà còn điện sáng. Tóc mai chợt ướt, khóe mi vừa mới trượt dài.

Bên ngoài nổi giông bất chợt, sấm chớp kéo lại ồn ào trước khoảng sân trống trải. Tôi khi ấy không giống người người chạy mưa, tôi muốn nhìn cái cơn giông ấy cho trọn vẹn. Nhìn nó đến và đi vẹn nguyên, vì tôi biết lúc ấy lòng mình cũng mây đen phủ kín. Những ngày này nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cho dù cho là nhẹ đi phần nào cách nghĩ suy và tơ tưởng. Vẫn may, còn có nhẹ nhõm.

Hai mươi mốt ngày rồi đấy, tôi chạng vạng ngã rồi đứng dậy không đếm được số lần. Mưa trút xuống ô cửa sổ nhỏ ầm ĩ, to tiếng đến mức tôi không còn nghe rõ nhịp tim mình. Cảm giác này thật tốt! Không ai nghe thấy tôi đang tổn thức, không ai hay biết tâm can vẫn còn bị xáo trộn thét gào.

Thế là lại thêm một đêm mất ngủ nữa, đã nghĩ trở thành thói quen rồi sẽ không lạ gì mà thao thức đến sáng. Ai ngờ, tôi cũng tiếc giấc ngủ sớm ấy đến điên cuồng. Lạ quá, cuộc đời này hình như toàn nuối tiếc! Chỉ là một giấc ngủ chưa sâu giấc cũng làm con người ta muốn quay trở lại đến vậy.

Hà Nội đêm đầu tiên giãn cách, tôi nghe nói ngoài đó mưa nắng thất thường. Đột nhiên tôi thấy lo lắng cho mình đau ốm, lo tim không chịu được thương tổn mà trào dâng dày vò. Lo nếu Hà Nội vô tình, người chốn đó không biết có bình yên hay là không.

Hà Nội đêm thứ hai giãn cách. Tôi nhớ lại lần trước đó, cảm giác như thành phố xơ xác ấy đèn điện ngập trời. Nhớ anh đón đưa tôi sau tan học, nhớ tôi nhắc nhở anh về nhà cẩn thận.

Con người ta trên đời này lạ lắm, luôn lo lung tung những cái không đâu. Lo trời buồn trút mưa xuống hờn giận, lo thế gian tấp nập quên mình, lại lo cả lòng người thay đổi. Suy cho cùng, có là gì trong đời nhau đâu. Lo thì lo thế thôi, âu là để thỏa mãn nỗi lòng mình.

blogradio_mua-nhung-nho

Chuyện đáng tiếc trên đời này còn nhiều lắm. Cô gái ạ, cơn gió em vụt mất hôm qua rồi sẽ lại hoà vào cuồng phong ở chốn khác. Bình yên nơi này, xứng đáng nhận mỉm cười.

Nhìn cơn thịnh nộ bên ngoài, gió lớn, bầu trời tối đen, tôi giật mình bị tiếng sấm kéo về thực tại. Ngực trái đặc biệt co thắt, đau đớn lắm trước những cái gọi là muốn quên nhưng chẳng thể. Cơn mưa này đi qua, trời có lẽ vẫn không sáng, cầu vồng không lên và tôi thì vẫn ngồi góc tối này hi vọng lòng thanh thản.

Chỗ vết thương hình như thấm nước rách ra, tê tái và lạnh. Tôi lại một mình cặm cụi khâu vá, băng bó cho chính mình. Khoảng thời gian qua cũng không chỉ một lần, cứ rách rồi lại băng, hết lần này qua lần khác. Mớ chằng chịt ấy xấu không muốn nhìn, đổ vỡ và tan hoang cả.

Tôi từng đi qua một khu nhà kho cũ kỹ, gần ngay đó là đường quốc lộ sáng đèn. Nơi bị bỏ hoang ấy có đủ thứ lộn xộn, tách biệt với con đường nườm nượp phía kia. Sừng sững chỗ ấy nhưng không người ngó ngàng. Hoá ra, những cái yên ắng thường không ai chú ý. Như tôi, như trái tim tôi phẳng lặng và đè nén những ngày qua.

Những người mang trái tim thương tổn thường chẳng mấy chăm chút cho chính mình. Bởi lẽ thương tổn của họ không phải căn bệnh nào để chữa lành. Nó giống như một cành khô cuối mùa thu, cố gắng bám lấy thân cây cằn cỗi chẳng muốn rụng rời. Rồi cành khô nào cũng sẽ lìa cành khi đến lúc, ngang ngược cuốn băng cả chục lần, trăm lần. Âu cũng không đi ngược được chuyện dĩ nhiên.

Tôi đứng nhìn những ngã rẽ mà cuộc đời dành cho mình, cảm giác rằng đi con đường nào cũng không phải lối thoát. Bởi có những con đường mà con người ta đã nhớ như in trong thần trí, đâu phải vì đi một lối khác mà bỗng dưng quên.

Cái nơi tôi gọi là “lối mòn”, đi qua đi lại cả trăm lần. Biết là “cũ” đấy, biết là chỗ nào từng trơn trượt, biết cả hàng cây ngọn cỏ cao lớn đến bao nhiêu. Nhưng tôi không xa rời được cảm giác thân thuộc đó.

Đỉnh đầu lại kéo tới một vạch chớp, rạch ngang chiếu sáng nửa vùng trời. Chớp mắt một cái, nơi ấy lại tối tăm như chưa từng. Thế mới nói, khoảnh khắc là thứ chúng ta phải nắm bắt, nhất định phải nắm bắt. Những cái lỡ và quên cũng như thế. Dần dần nước mưa rồi sẽ bị nắng của ngày mai hong khô mất.

“Có bao giờ em thật sự quên đi người đó chưa?”

“Có, rất ít khi”.

“Rồi sau đó thì sao?”

“Rồi sau đó nhìn một vật gì thân thuộc, tôi lại nghĩ đến ánh mắt anh từng dành cho tôi. Và thế là tôi bắt đầu dao động”

“Những thứ thân quen đó”.

“Nhiều lắm, tôi khóa trong một ngăn tủ, vứt chìa khóa đi thật xa. Thế mà có những ngày thật sự muốn tìm về, tôi không thương tiếc mà phá khóa”.

Dần dần bình minh sẽ lên, ngày mới sẽ lại bắt đầu. Dần dần mưa tạnh, cuộc sống quanh đây lại mang màu vốn có của nó. Dần dần chúng ta rồi sẽ lại bình thản như trước, dần dần em sẽ lại yêu đời cô gái ạ. Em đừng vội, yêu và được yêu vốn chẳng phải chuyện gì vội vã là thành cho cam. Quên một người cũng thế, càng quên lại càng nhớ. Em đừng vội, cứ từ từ đi một mình qua từng nỗi lo sợ, rồi đến một ngày em sẽ nhận ra, lâu nay sau lưng chẳng hề có ai nhưng em vẫn kiên cường thế. Tôi trong những đêm mất ngủ thường co ro ôm lấy hai vai bên bậc cầu thang dẫn ra đường lớn, cái tĩnh mịch vận vào lòng chút an yên khó tả. Tôi cứ luôn nghĩ về những điều đó, người đó, nơi đó mà quên mất rằng, thời gian thế mà trôi qua biết bao lâu rồi, biết bao lâu rồi thế giới bị tôi bỏ quên.

co-gai-mua-thu

Không còn nhớ rõ trong chuỗi ngày khổ đau trước, tôi đã khổ sở rơi nước mắt bao nhiêu lần, đã chán chường buông xuôi bao nhiêu lần. Đến tận bây giờ khi đêm xuống cô độc, những lần vô thức giật mình thấy tóc mai đã ướt, tôi biết mình vẫn chưa vượt qua chuỗi ngày u tối ấy.

“Chỉ là đi qua một mối tình thôi, có gì để đau mãi thế?”

Ừ thì chỉ là một mối tình, ừ thì chỉ là một con người. Đã bao giờ bạn mang hết tâm tư, cảm tính, nghĩ suy, chân thành mà đánh đổi lấy cái gọi là tình yêu chưa? Vốn liếng của một cuộc đời ở đó, một cuộc tình thôi phải đánh đổi đến nhiều thế cơ mà, thử hỏi đau bao nhiêu để xứng đáng với những gì từng cho đi.

Tôi bị mất ngủ suốt những đêm dài, đêm nào cũng tự mình tổn thương chính mình. Nhưng dường như tôi không có cách thuyết phục mình chấm dứt những mẩu chuyện trong não, chúng tranh đấu và hiện lên thật nhiều, thật nhiều. Giống như chúng sợ tôi quên chúng, không muốn cho tôi lãng quên chúng. Nhiều ngày mỏi mệt, có khi tôi chìm vào giấc ngủ khi tiềm thức còn lảng vảng nghĩ ngợi chốn nào. Thế rồi đột nhiên giữa bóng tối u uất mà mất giấc, không thể chợp mắt.

Từ đó tôi không còn sợ những cơn mưa đường đột hay bão tố chợt về. Bởi chúng có lẽ chẳng là gì so với trận phong ba trong trái tim tôi, quen dần với cơn mưa ở thành phố này rồi cũng chỉ là một phần của cuộc sống. Tôi có riêng cho mình những cơn mưa nặng hạt và đáng lo toan khác.

Hôm nay ở đây vẫn mưa ướt một trời, lác đác chút phiền muộn trong tâm trí. Tôi không còn ngồi một góc mà đợi mưa qua nữa, cứ mặc chúng trải dài bốn bể. Năm nào cũng vậy, năm nào cũng có một mùa mưa. Người nào cũng vậy, người nào cũng có riêng một mùa mà thương mà nhớ. Thôi thì mùa này, nhung nhớ đi em. Chỉ mùa này thôi.

no-anh-mot-loi-xin-loi-1

Bạn vừa lắng nghe lá thư được gửi đến từ Đông Đông. Bạn thân mến! Quá khứ là những chuyện qua rồi, chỉ mong những năm tháng về sau trái tim sẽ yên bình. Tiếp theo chương trình, mời bạn lắng nghe bài viết:

Những năm tháng sau này ( được gửi đến từ Lam Giang)

Người ta nói “Tình đầu khó quên” tôi hẳn không tin là như thế. Bởi với tôi, những chuyện cũ  tôi đều cố gắng đào thải ra khỏi cuộc sống, thỉnh thoảng cũng cho phép bản thân hoài niệm nhưng đó chỉ là những phút hoài niệm ngắn ngủi thoáng qua như mưa bóng mây. Tuy nhiên, thời gian như nước chảy mây trôi, một năm nào đấy, giữa thành phố xa lạ, người đi lướt qua tôi, tôi nhận ra một điều suy nghĩ của mình sai rồi.

Người vẫn ở đó, mơ hồ trong tiềm thức, chỉ cần nhìn thoáng qua, mọi thứ trở nên rõ ràng đến lạ. Tựa như mới gặp cũng tựa như xa cách cả đời người. Thời gian có thể bào mòn nỗi nhớ nhung, chữa lành khổ đau hay ghép lại những mảnh trái tim vụn vỡ, nhưng thời gian cũng chỉ như cây bút xóa, tạm bợ che đi khiến ta ngỡ mình đã quên. Giữa ngổn ngang tâm tư ta mới biết, chỉ cần nhìn thấy người, tự khắc mọi chuyện đều xoay chuyển về quá khứ.

Có một nghịch lý như thế này, bạn có làm mười chuyện tốt không ai nhớ, nhưng chỉ cần bạn làm một chuyện xấu cũng đủ khiến bạn trở nên xấu xa. Cũng như thấy người, chuyện yêu thương ngọt nhạt những năm tháng ấy đều như nước chảy mây trôi, hoặc giả như vẫn còn nhớ rành mạch thì tất cả nghiễm nhiên trở thành mảnh dao cắt chí mạng, nhân lên ngàn lần đau đớn tựa như thời điểm người này buông bỏ người kia.

Ngày nhỏ, tôi có trồng một cây hoa hồng. Sáng chiều đều chăm chỉ tưới nước, bắt sâu, tỉ mỉ tới độ lựa thời gian khiêng hồng ra phơi nắng. Lạ lùng là cây hồng càng ngày càng gầy guộc, tôi xót bón thật nhiều loại phân bón. Tiếc rằng không đợi được đến mùa hoa nở, cây đã vội trở thành chiếc cành khô queo quắt.

da-tung-yeu-2

Mỗi lần một chiếc lá rụng, lòng tôi đều một lần chua xót, tiếc đứt ruột nhưng chỉ biết đau lòng. Nhiều năm sau đó, tôi sợ hãi đến nỗi không dám trồng hoa hồng nữa. Mỗi lần nhìn thấy hoa hồng, không cần nghĩ, cũng rõ trong lòng trào dâng lên một nỗi niềm luyến tiếc lẫn một chút lo sợ như có như không.

Huống hồ, một người mình từng thương, đem trái tim yêu thương thuần khiết trao tặng. Để rồi, dù qua bao lâu, cũng đã trở thành một mảnh thanh xuân không thể gỡ ra khỏi dòng thời gian. Có người bạn cũ vô tình nhắc đến một cái tên, tim bỗng nhói lên một nhịp, vốn dĩ con người ta không bao giờ biết trước tương lai ,chuyện đã qua lý trí có thể gian dối nhưng trái tim lại chân thật. Người cũ - cái tên ấy chẳng vẻ vang gì, nói không hay là khó có thể ở bên nhau được nữa, lúc trước lựa chọn là bởi rung động, rời đi cũng bởi hết rung động rồi.

Chẳng phải, những năm tháng sau này, có người trải qua thêm vô số lần rung động. Có người vì tổn thương mà trái tim trở lên lạnh nhạt, cũng có người đã yên ổn bên một người khác. Cuối cùng tất cả chúng ta đều đủ vững vàng để đối mặt với quá khứ, hết lòng với hiện tại và giữ vững niềm tin vào tương lai.

Tôi và người ấy cũng vậy vì yêu mà từng oán hận, sau này mới phát hiện ra cuộc đời vốn tàn nhẫn thế đấy. Nếu không đủ dũng cảm, kiên định dù yêu đến mấy cũng bị sóng gió cuộc đời vùi dập. Nhưng cuộc đời này vẫn dịu dàng lắm, âm thầm lưu giữ lại dáng hình trong vô thức, dù năm tháng vô tình, tóc có điểm sương, da thêm đồi mồi, thì trong tâm khảm vẫn là những cô gái, chàng trai của năm ấy, từng yêu từng hận, từng đau khổ mà trưởng thành.

thang-tam-mua-thu-1

Giờ đây, khi nhận ra rằng nếu thời gian quay lại, hẳn nên vẫn lựa chọn bên người, vì người là quãng thanh xuân tươi đẹp nhất, vì không thể bên nhau dài hơn nên tiếc nuối. Hẳn là người cũng nhận ra những điều mình bỏ lỡ, chúng ta đều không thắng nổi chính mình.

Tôi lại nhớ ngày đàn chim bay về phương bắc, người chỉ tay lên trời nói rằng “Trong nam bốn mùa ôn hòa, nhưng đàn chim chỉ lựa chọn tránh rét, chứ không lưu lại”. Lúc ấy, ngây ngô chỉ thốt lên rằng “Ờ, chắc mùa xuân ngoài bắc hẳn rất đẹp, không giống thời tiết quanh năm như một ở miền trong”. Giờ ngẫm lại, có phải tôi chỉ cần trả lời “Đi đâu cũng được, miễn là chúng đồng hành cùng nhau” Thì chắc có lẽ, mà cũng chắc không. Chợt nhận ra, quanh đi quẩn lại, chúng tôi đều dạt về một thành phố xa lạ, tưởng biển người mênh mông, địa lý xa vời, lại vô tình gặp nhau như định mệnh trớ trêu.

Bầu trời hôm ấy vô cùng đẹp bỗng đổ mây đen mù mịt, tôi và người đứng nhìn nhau giữa dòng người vội vã đang tìm chỗ tránh cơn dông, tựa như chúng tôi tách biệt hoàn toàn với hỗn loạn ngoài kia. Bốn mắt nhìn nhau, một thoáng tôi tưởng rằng người đã nhếch môi cười, nhìn lại chỉ còn khoảng không trống rỗng. Chúng tôi cứ thế biến mất khỏi những năm tháng nhức nhối. Có lẽ với tôi như vậy là đủ, những năm tháng sau này chỉ còn lại sự thanh thản.

Tác giả: Đông Đông, Lam Giang

Giọng đọc: Bạch Dương

Thực hiện: Hằng Nga

Xem thêm:

 

Lam Giang

Alain de Botton đã nói:

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top