Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ai rồi cũng phải mạnh mẽ để đi đến cuối con đường trưởng thành

2019-05-07 08:30

Tác giả: Phan Thị Lệ Thu


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Đến bây giờ khi xa nhà tôi mới hiểu cô đơn thật sự là thế nào. Đó là khi trong đầu trống rỗng mà chẳng hiểu là tại sao, là khi giữa phố tấp nập đông nghịt người qua lại nhưng trong lòng vẫn trống vắng đến lạ. Đó là khi bản thân muốn nặn ra một  nụ cười thật tươi để trả thù cuộc sống nhưng bất chợt giọt nước mắt rơi xuống. Song có những lúc tôi thèm thuồng được mẹ la rầy, được nghe tiếng ba, tiếng mẹ nhắc nhở tôi về đủ điều.

***

Thời tiết Sài Gòn ngày càng oi bức, cái nắng gắt gao như thiêu đốt, tiết trời thay đổi nhanh theo tiết tấu gấp gáp của những môn học tới dealine. Đôi khi giữa phố, tôi thấy lòng mình bất chợt xao xuyến theo một nỗi niềm gì đó xa xôi lắm. Cảm giác vô cùng trống vắng, tôi thấy lòng ngực mình co thắt lại trong cơn ngợt thở mơ hồ. Tôi yếu mềm chỉ muốn trốn tránh nơi thành phố này, trốn tránh những khó khăn trong học tập, những vấp ngã của công việc, và cả những mệt mỏi trên con đường mang tên trưởng thành. Tôi chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà để được mẹ cha an ủi vỗ về, để được than vãn rằng tôi đang mệt mỏi thế nào. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra tất cả những điều tôi đang nghĩ về đó đều là “giá như”.

Bởi lẽ dù có mệt mỏi hơn nữa tôi vẫn phải tiếp tục cố gắng, vì cố gắng là điều mà tôi phải làm, là vì tôi đang thực hiện ước mơ của bản thân và trong đó còn có cả ước vọng của bố mẹ, có cả niềm tin của những người yêu thương tôi. Hơn hết là vì tôi cần phải cứng cáp hơn để tự thân chạm tới đích đường đua của sự trưởng thành. Và hiện thực là tôi đang xa nhà, đang một mình ở thành phố nơi có ngọn đèn  lung linh tỏa sáng cả góc trời nhưng sao lòng tôi chỉ thấy một màu buồn bã, màu của sự đơn độc.

Đến bây giờ khi xa nhà tôi mới hiểu cô đơn thật sự là thế nào. Đó là khi trong đầu trống rỗng mà chẳng hiểu là tại sao, là khi giữa phố tấp nập đông nghịt người qua lại nhưng trong lòng vẫn trống vắng đến lạ. Đó là khi bản thân muốn nặn ra một  nụ cười thật tươi để trả thù cuộc sống nhưng bất chợt giọt nước mắt rơi xuống. Song có những lúc tôi thèm thuồng được mẹ la rầy, được nghe tiếng ba, tiếng mẹ nhắc nhở tôi về đủ điều.

Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng kiếm đồng tiền để nuôi bản thật mình quả thật rất khó và tôi càng trân quý hơn giá trị của đồng tiền. Tôi phát hiện ra rằng để cho chị em chúng tôi ăn ngon mặc ấm bố mẹ đã phải gồng gánh đến thế nào, những giọt mặn của mồ hôi khi trưa đồng nắng tỏa, những khó khăn cơm áo gạo tiền khiến con người ta lao lực, nếp nhăn ngày càng nhiều. Những năm tháng vô tư vô lo xin tiền, tiêu tốn thật nhiều, khi còn tiền vẫn nũng nịu để xin. Còn bây giờ lạ lắm nhiều khi hết tiền trong túi vẫn chẳng thể  xin tiền bố mẹ như lúc trước. Tôi bây giờ đã hiểu để có những ngày tháng sung sướng cho chị em tôi bố mẹ tôi đã vất vả đến nhường nào.

Đến bây giờ tôi mới hiểu cái gọi là tình yêu. Trước đây tôi chỉ nghĩ rằng tình yêu thì chỉ có tình yêu nam nữ, tôi đâu nhận ra được cái tình yêu vô bờ bến mà mẹ cha dành riêng cho tôi, một thứ tình yêu ngọt ngào, tha thiết và không gì sánh bằng. Tôi mải mê đi tìm những điều hạnh phúc xa xôi mà quên mất rằng điều hạnh phúc nhất của tôi là luôn có bố mẹ đồng hành, che chở. Sống xa quê rồi tôi mới thấy có nhiều người cũng yêu thương mình nhưng bù lại bản thân phải cho họ điều gì đó. Duy chỉ có bố mẹ là dành vỏn vẹn tình yêu của mình cho tôi mà không cần phải trả bất cứ thứ gì. Tôi có nhiều nơi để đặt chân đến, nhưng sau cùng khi bản thân gặp những khốn khó thì gia đình vẫn là nơi dang rộng vòng tay chào đón.

Ai rồi cũng phải mạnh mẽ để đi đến cuối con đường trưởng thành

Tôi của lúc này đây mới nhận ra một điều rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng, cũng dịu dàng như mình mong muốn. Và không có con đường nào dẫn đến thành công mà trải đầy hoa hồng, tất cả đều có những khó khăn, bản thân phải nổ lực. Cuộc sống như một bánh xe thời gian cứ lăn mãi, lăn mãi, chúng ta phải chạy, hết sực nỗ lực cho hành trình của mình.

Sống xa nhà là thế, tôi nhận ra được rất nhiều điều quý báu, đó cũng là bài học mà chúng ta cần trải qua trong đời. Nó giúp chúng ta thấu hiểu một cách sâu sắc hơn, nhận ra nhiều điều và càng trân quý hơn những giá trị của gia đình, của cuộc sống. Ngay từ bây giờ hãy học cách yêu thương từ những điều bình dị nhất, học cách chấp nhận và yêu quý những khoảnh khắc mà cuộc sống mang lại. Những điều xuất hiện trong cuộc đời đều có giá trị riêng của nó. Hãy sống và đừng hối tiếc bạn nhé.

© Phan Thị Lệ Thu – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thương mình của ngày mai

Phan Thị Lệ Thu

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.Đã cho tôi ngày nữa để yêu thương.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top