Ba tôi – người mẹ trong ngôi nhà nhỏ
2016-06-08 01:28
Tác giả:
Năm tôi lên ba tuổi thì mẹ vào bệnh viện tỉnh sinh em bé. Tôi và ba chờ đợi để rồi nhận được cái lắc đầu buồn bã của bác sĩ. Tôi còn quá nhỏ để có thể hiểu được cái lắc đầu đó. Nhưng điều tôi không thể quên là khuôn mặt méo xệ, đôi môi bậm lại đến tím tái của người đàn ông.
Những ngày sau, ba tôi lặng lẽ hơn. Tôi khẽ nắm lấy tay ba, lắc lắc hỏi nhỏ:
“Có phải là mẹ đi xa thiệt xa hông ba, bà ngoại nói với con vậy.”
Ông chẳng nói gì mà ôm tôi vào lòng, một lúc sau tôi thấy vai áo bé nhỏ của mình có cái gì đó ươn ướt. Ba tôi khóc.
Ba tôi là thợ mộc nên lúc nào mồ hôi cũng nhễ nhại, lúc nào cũng có những cây bút chì vắt gọn trên vành tai trông ngồ ngộ. Khi nghỉ mệt ba thường vác tôi trên vai cười đùa. Ba nói: “Con người cũng giống như cái cây gỗ này nè, nếu muốn đẹp thì phải được gọt tỉa. Dù thương con nhưng hễ con gái phạm lỗi là ba phạt nghiêm à ngen.”
Hồi nhỏ mỗi lần làm lỗi, ba thường bắt tôi nhảy dây 20 – 30 – 40 cái, tùy theo mức độ nặng nhẹ, hoặc là đi đếm xem có bao nhiêu khúc gỗ ba chưa dùng. Có thể đếm từ sáng đến trưa vẫn chưa có kết quả để báo cáo, vì tôi học toán dở tệ.
Có những ngày ba đội mưa tầm tã đưa đón tôi đi học. Còn nhớ năm lớp mẫu giáo lớn tôi được chọn đi thi Bé khỏe bé ngoan ở huyện, ông mừng và hãnh diện lắm. Ba tôi đã phải dậy sớm hơn, thức khuya hơn đóng cho xong những cái bàn cái tủ để đủ tiền mua cho tôi một cái đầm đẹp. Nhiều đêm khi giật mình thấy ba vẫn đục, đóng tôi úp mặt vào gối khóc nấc mà sợ ba nghe thấy. Mỗi khi như vậy ba chỉ ôm tôi. Bàn tay ba vừa khỏe để cưa cây, bào gỗ, đóng ghế vừa đủ dịu dàng để vỗ về, vuốt tóc đứa con gái nhỏ của mình.
Vắng đàn ông quạnh nhà, vắng đàn bà quạnh bếp. Ba tôi là người cừ nhất vừa lo xoay sở kinh tế gia đình, vừa kiêm luôn việc nội trợ. Lớn hơn một chút, tôi bắt đầu tham gia vào việc nấu nướng để đỡ đần ba. Ngày đầu tiên tôi vào bếp mặt mày nhem nhuốc lọ, đồ đạc lung tung, cơm thì chưa chín… Ba tôi nói: “Làm việc gì con cũng đừng quá lo sợ, hễ con sợ thì chắc chắn nó sẽ xảy ra. Giống như hôm nay con nấu cơm, con sợ cơm không chín nên cứ mở nắp ra xem làm nồi cơm bị bay hơi. Vậy là ba con mình ăn mì gói.” – trên mặt ba là nụ cười hiền như nụ cười của một người mẹ đang dạy con gái.
Ba tôi - người thợ mộc đơn sơ chấc phác ấy đã dạy tôi những điều bình thường nhưng không hề tầm thường. Hồi còn đi học, cứ đến ngày Lễ của mẹ, các bạn tôi thường mua quà để tặng mẹ. Riêng tôi mua bút chì, một cây đục mới hay một cái dũa để tặng ba mình. Với tôi ba như một người mẹ luôn chăm sóc con từng ly từng tí, ba là người “Phụ nữ” của tôi và chỉ riêng tôi mà thôi. Tôi thương ba, thương luôn phần của mẹ thương ba.
Luôn khỏe mạnh nhé ba của con!
© Thảo Song – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Gia đình mãi là nơi tuyệt vời nhất
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.
Xúng xính là em
Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.
Cách thành công của người thích an nhàn
Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.