Phát thanh xúc cảm của bạn !

Buông tay ngậm ngùi

2017-09-22 01:20

Tác giả:


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Em cứ ngỡ mình sẽ quen được với những bước chân hối hả của Sài Gòn vậy mà.... dù cố gắng vẫn không tài nào bắt kịp.

***


Nghe bài hát Chưa bao giờ - Thu Phương

Nghe "Chưa bao giờ" thấy lòng mênh mang, trôi về một miền xa xăm nào đó, mờ ảo sóng sánh như mặt hồ thu trong sương sớm. Một nơi vô định vẫn tồn tại trong ký ức mà không rõ nơi nào. Con người ta cứ thế đấy, chỉ khi rời xa mới thấy mình trống trải, mới thấy bản thân cần thêm những lúc bên nhau, chỉ để nắm tay, để giãi bày những điều chưa nói.

"Trong cơn mưa đêm nhẹ như gió

Trôi qua không gian và nguôi lắng dần

Những điều tôi chưa nói với em

Hôm chia tay cây vừa trút lá

Hôm chia tay ô cửa vẫn sáng đèn

Hát gì lên đi đêm quá yên"

Tiếng nhạc réo rắt trong đêm Sài Gòn trở gió. Từng ánh đèn va vào nhau sau chấn song cửa. Một chút ấm áp hiện hữu nhưng chẳng đủ xua đi giá lạnh tự trong tâm. Sài Gòn vẫn thức, người người vẫn trăn trở những giấc mộng làm giàu, chỉ riêng ai đó tìm lại cái tôi trong từng dòng tâm trạng. Những lúc như thế này chỉ muốn mình có thể chạy đi thật xa, vứt bỏ những thứ mà người ta gọi là quá khứ để được ôm lấy người mình yêu thật chặt, để bản thân không còn dằn vặt vì những điều ta chưa có bao giờ.



Anh gặp lại cô trong quán cafe nằm cạnh bờ sông Panorama, nơi mà nhiều năm trước anh cùng cô đã từng hay ghé tới. Thời gian đã khiến Sài Gòn thay đổi, anh cũng vậy mà cô cũng thế thôi.

"Em cứ ngỡ mình sẽ quen được với những bước chân hối hả của Sài Gòn vậy mà.... dù cố gắng vẫn không tài nào bắt kịp."

Anh cười, ánh mắt mông lung như kiếm tìm một điểm đồng qui giữa từng hạt đường đang rơi xuống trong ly cafe đen sậm. Anh biết những gì cô nói chỉ là một lời nói dối đã được ngụy trang. Căn bản cô không hề cố gắng nên chuyện bắt kịp hay không đâu còn quan trọng. Anh không buồn vì sau nhiều năm cô vẫn gạt anh, anh chỉ giận bản thân mình vì anh đã phản bội lại sự chờ đợi của trái tim. Anh không còn yêu cô nữa.

Cô ngả đầu vào lồng ngực anh vững chắc, một mùi hương quen thuộc, một vòng ôm và những ngón tay đan khít vào nhau. Một giấc mơ không phải gặp lần đầu và có lặp lại muôn triệu lần sau thì khi tỉnh lại vẫn chỉ là hiện thực. Cô và anh vốn đã mất nhau.

Sau những gặp lại cô nhận ra chỉ còn lại đây một trời lá bay chia lìa, một hạnh phúc đến tay rồi chợt vỡ, một bóng người đã đi xa cả chặng đường dài không sao chạm vào nhau được nữa.

Yêu nhau rồi chia tay, âu cũng là duyên số. Từ bỏ đôi khi có phải là cách để thuộc về nhau trọn vẹn hơn? Bởi có những nhớ thương ở bên đời nhau không bao giờ hiểu được. Chỉ khi mất nhau mới ngơ ngác kiếm tìm bóng dáng người ấy giữa từng khoảng phố đông, nhấp môi tách cafe cuối chiều cũng gợn lại trong tim cách người ấy xoay đều chiếc cốc ra sao, ngước lên trời mong thả trôi từng dòng nước mắt mới hay một đám mây cũng khiến cô nhớ màu áo cũ. Buông tay nhưng vẫn còn đó bao nỗi ngậm ngùi.

© Đồ đáng ghét – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top