Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm ơn cậu, người yêu cũ của cô ấy!

2012-12-14 11:59

Tác giả: Diên Vỹ


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

Dear Người yêu cũ của người yêu!

Chào cậu!

Có lẽ cậu rất ngạc nhiên nhưng cũng có thể không khi đọc những dòng này!

Bởi tôi và cậu hoàn toàn không quen biết nhau…

Tôi chỉ biết cậu qua kí ức của một người, qua những câu chuyện rời rạc ngập trong nước mắt, qua tất cả những gì mà cô gái ấy từng nói với tôi…

Đúng vậy! Đó chính là cô gái mà cả tôi và cậu đều yêu thương và tôn thờ, nhưng có lẽ số phận đã dành tấm vé may mắn duy nhất cho tôi! Cậu có tiếc?

"...Anh ấy là người đã cùng em lớn lên, tuổi thơ của em là anh ấy. Một quãng đường dài anh ấy đã cùng em bước qua, có những lúc giận hờn, có những lúc tưởng chừng chẳng thể bên nhau nhưng rồi cả hai lại chẳng đủ mạnh mẽ để xa nhau. Anh ấy hiền lắm anh ạ, chẳng bao giờ mắng em nổi một câu, kể cả khi em chọc anh ấy giận điên người như cái lúc chẳng mang áo mưa để rồi bệnh lên bệnh xuống cả tuần. Anh ấy yêu em như một người anh trai thương em gái, như một người cha thương con. “Với anh, em là tất cả!” – Anh ấy từng nói với em như thế… Anh ấy, anh ấy… và anh ấy…."

Cô gái ấy luôn mở đầu câu chuyện về cậu như thế để rồi lại kết thúc bằng những tiếng nấc nghẹn ngào… Thật xấu hổ, khi phải thừa nhận, lúc ấy tôi rất ghen tị với cậu! Thật không nên, khi cậu đã không còn thuộc về nơi này…

Tôi thấy cô ấy lần đầu tiên vào một chiều mưa, khi giúp ba trông shop coffee nhỏ. Tất cả những gì tôi cảm nhận về cô ấy khi đó là: Một cô gái bé nhỏ đến đáng thương…

Cô ấy gọi hai ly coffee đen, một không đường, và một đường thật nhiều. Tôi ngạc nhiên nhưng chẳng hỏi lại bởi khách hàng là thượng đế. Tôi bắt đầu chú ý đến cô ấy…

Lặng nhìn mưa… Lặng nhìn những giọt coffee nhỏ xuống… Lặng nhìn mưa… Rồi lại lặng nhìn những giọt coffee…

Cô ấy cứ như thế trong một lúc lâu…

Nhẹ nhàng cho từng thìa đá vào cả hai ly coffee, khuấy đều lên rồi lại tiếp tục nhìn chúng… thậm chí, cô ấy chẳng nhấp lấy một ngụm coffee…

Lần thứ hai cô ấy đến đây cũng thế…

Lần thứ ba cũng vậy…

Lần thứ tư cũng chẳng khá gì hơn…

Đến khi ấy, thì sự hiếu kì trong tôi trỗi dậy, tôi tiến đến ngồi vào chiếc ghế đối diện, nhưng biết rằng cô ấy không ở đây, bởi trong ánh mắt mơ màng, trong suốt ấy không hề phản chiếu bóng dáng tôi…
_ Anh có thể ngồi đây chứ?

Và thế là chúng tôi quen nhau…


Thư người yêu mới gửi người yêu cũ

Cô ấy nói với tôi về cậu… rất nhiều. Cô ấy muốn hận mưa vì mưa đã mang cậu đi mất nhưng chẳng thể bởi cậu yêu mưa. Cô ấy ghét vị đắng của coffee nhưng ngày nào cũng uống chúng bởi đơn giản, cậu yêu vị đắng ấy. Cô ấy sợ cái âm u, tĩnh mịch của nghĩa trang nhưng hầu như ngày nào cũng ngồi bên cậu hàng giờ, thì thầm những câu chuyện không đầu, không cuối… Cô ấy lang thang khắp nơi, bất cứ chỗ nào thấp thoáng bóng dáng cậu trong miền kí ức…

Trái tim tôi, lần đầu tiên biết đau, biết nhỏ nhen và ích kỉ…

Tôi bước đến bên cô ấy, không đòi hỏi hay mong mỏi được đáp lại. Tôi hiểu, cậu quá quan trọng với cô ấy…

Cô ấy nhặt nhạnh những kí ức mỏng manh về cậu, nâng niu như quả cầu pha lê dễ vỡ. Cô ấy gắng gượng sống vì những điều còn sót lại đó! Nơi phương xa, cậu có đau?

Riêng tôi, tôi rất đau – một nỗi đau chẳng thể định hình. Không mạnh mẽ, dữ dội nhưng đủ âm ỉ để người ta nhớ đến sự tồn tại của nó. Tôi làm tất cả, chỉ để kéo cô ấy ra khỏi cái vòng tròn mang tên cậu, nhưng không biết bao lần bất lực…

Tôi đã từng rất hận cậu. Tại sao cậu nỡ bỏ rơi cô gái tôi yêu ra đi khi cô ấy đang mơ về một mái nhà hạnh phúc, về màu váy cưới trinh nguyên? Phải! Chỉ còn 3 ngày, 3 ngày nữa thôi sẽ là lễ cưới của hai người, vậy mà… Cậu vô tâm, hay số phận đã quá nhẫn tâm?

Tôi hận cậu, tại sao lại ám ảnh cô ấy đến từng điều nhỏ nhặt nhất. Vui, cô ấy gọi tên cậu… Buồn, cô ấy gọi tên cậu… Đau đớn, cô ấy lại gọi tên cậu trong tiếng nấc. Trong vô thức, cô ấy vẫn gọi tên cậu. Tại sao? Tại sao cậu lại khiến cô gái thánh thiện ấy điêu đứng đến như thế?

Tôi bước đi bên cô ấy, nhưng lại là con đường song song với con đường cô ấy đã chọn. Mặc kệ, chỉ cần cô ấy không đẩy tôi ra xa là được. Tôi sẽ không bỏ rơi cô ấy như cậu!
Nhưng thật khó khăn, tôi không thể nào hận cậu được! Có lẽ vì cô ấy yêu cậu và tôi thì lại… yêu cô ấy!

Cảm ơn cậu, người yêu cũ của cô ấy. Bởi đơn giản, cậu là sợi dây liên kết duy nhất để tôi đến với cô ấy. Cảm ơn cậu, vì đã đưa cô ấy đến với cuộc đời tôi. Cảm ơn cậu, vì đã tin tưởng giao cô ấy cho tôi. Cảm ơn cậu, đã dạy cho tôi biết yêu không phải là hi sinh mà hi sinh để yêu.

Đã 5 năm kể từ cái ngày định mệnh ấy nhưng cô ấy vẫn luôn nhớ về cậu. Tôi không trách cô ấy và sẽ không bao giờ làm điều ấy. Tôi sẽ để cô ấy sống theo cách cô ấy đã chọn…

Đây là bức thư bí mật của hai người đàn ông chúng ta, cô ấy không hề biết. Bởi vợ tôi đang chìm trong một giấc mơ đẹp nào đó…

Phải! Giờ đây, cô ấy đã là vợ tôi. Ở nơi xa, cậu sẽ mỉm cười chúc phúc cho chúng tôi chứ?

Nơi ấy, bình minh có đang đến?                           
  • Gửi từ Diên Vỹ

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn 

 

Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!


Diên Vỹ

Khi sống cùng câu chữ, tôi nhận ra nhiều nhân cách khác của chính mình: Mộc hơn, dịu hơn nhưng cũng không kém phần cuồng dã và hoang hoải...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top