Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có duyên gặp nhau, xin đừng bỏ lỡ

2023-06-21 04:05

Tác giả:


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Đã có lúc anh chủ quán hỏi cô yêu gã ở điểm gì, cô cúi đầu buồn bã, bởi chính cô không biết cô yêu gã ở điểm gì, đẹp trai, lạnh lùng hay cái tính ngông của gã, cô chỉ biết yêu thôi, dù tình đó chưa được gã đáp trả.

***

Hôm nay gã tự cho mình một ngày buông thả, à mà không thực ra gã đã buông thả lâu rồi mà gã không nhận ra thôi, chỉ là hôm nay gã muốn uống rượu và ngồi một mình.

Gã bước vào quán với giao diện không thể nào bụi bặm hơn, gã lảo đảo ngồi phịch xuống ghế như một gã say, anh chủ quán như một thói quen nhìn gã nhíu mày rồi đưa gã ly rượu vàng óng ánh như mật ong, gã đưa lên nuốt ực một hơi rồi đưa cái ly ra trước mặt anh.

- Vài tháng không gặp, chú học được cách uống ở đâu vậy?

Gã nhìn anh chủ quán cười cười không nói gì.

Anh đưa thêm cho gã ly rượu nữa. Ực một hơi, chiếc ly lại ở trước mặt anh.

Anh cũng không nói gì, cứ gã đưa thì anh lại rót, anh cứ im lặng rót, gã cứ im lặng uống cho đến khi quán chỉ còn lác đác vài ba người, có vẻ gã đã say, lần này hắn mới ngước nhìn lên anh.

- Sao anh không hỏi em có chuyện gì?

Anh chủ quán thở dài nhìn hắn:

- Khi nào chú sẵn sàng nói ra.

Anh không hỏi vì có lẽ anh cũng thấy được nhiều trường hợp như gã, đến một mình, say một mình, có khi còn gây sự hoặc lặng lẽ khóc.

Quán đã không còn ai ngoài gã và anh, gã gục đầu lên bàn lặng lẽ khóc bởi vai gã run run lên từng hồi. Gã đã bất lực như thế nào để phải rơi nước mắt.

- Vì ai?

Vai gã vẫn run run, một lúc lâu sau gã mới ngồi dậy cầm ly rượu trên tay uống một hơi.

- Sao anh đoán đúng vậy, vì một người.

- Vậy là chú bỏ lỡ?

- Đã bỏ lỡ.

- Đang hối hận?

- Rất hối hận.

- Vậy chú muốn kể chưa?

- Anh hỏi em đi.

- Chú đang xảy ra chuyện gì vậy?

- Em thất tình.

Anh chủ quán thở dài não nề.

- Chuyện của chú tôi hiểu, ngắn gọn, súc tích.

Anh nhìn gã thanh niên trước mặt, anh hiểu gã như hiểu em trai mình. Gã có một cô gái theo đuổi chắc phải từ lúc gã còn đang ngồi trên ghế nhà trường, cô gái có mặt mỗi lúc gã buồn bã, tuyệt vọng chỉ là ngồi im bên cạnh gã, không lên tiếng cứ ngồi đó hàng giờ như vậy giống như hôm nay anh im lặng ngồi rót rượu cho gã vậy. Cô có thể dành hàng giờ để nấu một món ăn gã thích, chạy thật xa để tìm loại cafe gã thích, ngồi cả đêm bên giường bệnh khi gã bị tai nạn, cô xuất hiện mỗi khi gã xuất hiện, cô luôn ngồi từ xa nhìn gã với ánh mắt trìu mến nhưng tuyệt nhiên cô không tham gia vào cuộc vui nào của gã. Quán quen của gã chính là quán rượu của anh, vì thế mỗi lần thấy gã là anh lại nhìn thấy cô. Cô cứ lặng lẽ đứng bên đời gã như thế. Đã có lúc anh chủ quán hỏi cô yêu gã ở điểm gì, cô cúi đầu buồn bã, bởi chính cô không biết cô yêu gã ở điểm gì, đẹp trai, lạnh lùng hay cái tính ngông của gã, cô chỉ biết yêu thôi, dù tình đó chưa được gã đáp trả.

Gã cũng không phải người lợi dụng cô, đôi lúc gã tâm sự với anh như một người anh rằng thực ra cô rất phiền, gã đã từ chối tình cảm của cô bao nhiêu lần rồi nhưng cô vẫn vậy, cô vẫn cố chấp ở bên gã với cái danh nghĩa là bạn. Đã có đôi lúc gã thử tàn nhẫn với cô hẹn hò một người khác để cô hết hi vọng nhưng chỉ sau một vài ngày cô lại xuất hiện, đứng ngay trước mặt gã, tươi cười và “chúng ta là bạn”. Gã thấy cô phiền hay gã lo cho cô, cứ quan tâm gã, gã sợ cô sẽ đánh mất thanh xuân của mình, cô không nên để mất đi quãng thời gian đẹp nhất của người con gái cho một người như gã, một người không có tình cảm với cô. Nhưng không, cô vẫn quan tâm gã, vẫn miệt mài bên gã.

Gã thì khác, lúc đầu là gã thấy cô phiền, thậm chí ghét cô, tìm mọi cách đuổi cô ra khỏi đời gã, rồi gã cũng dần quên mất, sự phiền hà của cô là một phần trong cuộc sống hàng ngày của gã. Gã đã quen với việc đôi lúc nhận được món ăn mà gã thích, một ánh mắt dõi theo lúc gã đang chơi với bạn bè, sự xuất hiện bất ngờ của cô khi gã bệnh. Gã đau nhưng gã quên mất rằng cô ấy cũng cần được quan tâm, cô ấy không phải chỉ có thể cho đi mà không cảm thấy tủi thân. Nhng lần gã không thấy cô mất tích vài ba ngày là cô bị đau, bị ốm, gã cũng không biết cô thích màu gì, cô yêu cái gì, ghét cái gì, thậm chí trong suốt thời gian cô xuất hiện trong cuộc đời của gã, gã chưa từng thấy cô buồn. Gã cũng quên mất rằng cô ấy yêu gã nhưng đến một ngày cô ấy cũng không thể gắng gượng một mình và rồi ngày đó cũng đến, cô rời xa gã, đúng như lúc cô xuất hiện lần đầu tiên trước mặt gã, đột ngột và không báo trước.

Cô ra đi khi gã vẫn còn suy nghĩ cô sẽ mãi làm phiền gã, sẽ luôn dõi theo gã. Cô ra đi khi gã vẫn đang nghĩ cô mất tích vài ngày rồi lại xuất hiện như cô đã từng. Rồi thời gian dần trôi gã bắt đầu thấy hoang mang khi bỗng dưng nhớ nhung cô đến kì lạ, gã nhớ những phiền toái của cô, gã nhớ những hương vị những chiếc bánh cô làm, nhớ những lần hớt hải của cô khi gã ốm, nhớ nụ cười của cô nhìn gã cười khi gã đang vui. Cô thật ngốc, gã đã từng nghĩ vậy.

Nhưng hai tháng nay gã đã nhận ra một điều “gã thật ngốc”. Cô đi rồi gã thấy hụt hẫng, gã tự nhủ không sao đâu. Rồi gã mất ngủ, hình bóng của cô cứ quay quanh người gã, trong từng giấc mơ, rồi không hiểu từ lúc nào gã đã trở nên phờ phạc trong cả suy nghĩ. Gã trốn tránh những nơi gã đến có hình bóng cô, khi đã không còn gượng được nữa gã lê lết đến quán rượu quen, nơi có hình bóng cô nhiều nhất, gã bật khóc vì sự khờ khạo của mình, vì bản thân cứ mãi không nhận ra cô quan trọng với gã đến nhường nào. Lần này gã bật khóc tu tu như một đứa trẻ đánh mất món đồ chơi của mình.

Anh chủ quán rót thêm ly rượu, nhưng lần này anh không đưa cho gã, anh lắc nhẹ ly rượu trên tay rồi uống khẽ một ngụm, hương vị đắng đắng, ngọn ngọt, cay cay nơi đầu lưỡi khiến mắt anh cay xè. Chầm chậm để ly rượu xuống bàn anh khẽ khàng.

- Duyên đã đến, chú đừng bỏ lỡ, người ta đã hi sinh cả thanh xuân để yêu, giờ chú phải bù lại cho người ta, đi tìm cô ấy đi.

- Còn kịp không anh?

- Chú đừng như anh, người ta không còn trên thế gian nữa anh mới nhận ra thì cũng muộn rồi, anh còn nợ cô ấy cả một thanh xuân, cả một đời.

Gã ngước nhìn anh, dưới ánh đèn mắt anh ầng ậc nước. Đúng thế, gã sẽ đi tìm cô ấy, gã sẽ bù đắp cho cô ấy dù cô ấy ở đâu gã cũng phải tìm bằng được, gã vẫn còn cơ hội, gã không thể như anh đến lúc mất đi mãi mãi mới nhận ra là quá muộn.

© Tâm An - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Một Đời Quá Dài, Đừng Sống Tạm Bợ l Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top