Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đã từng có cái gọi là "Chúng ta"

2024-01-22 01:05

Tác giả: Daisy Nguyễn


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Nghĩ lại cũng thật buồn cười, lúc ấy tớ nghĩ rằng chỉ cần tớ làm vậy thì cậu sẽ hối hận, sẽ trở lại với tớ. Nhưng mà lâu vậy rồi, cậu cũng không hối hận… còn tớ, tớ cũng đã thôi mong chờ từ rất lâu rồi.

***

Đã từng có cái gọi là "Chúng ta", giờ đây chỉ còn là "tớ" và "cậu".

Hoá khó thật, tớ nghe mãi cũng vẫn chả hiểu gì, cứ ngồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ, suy nghĩ cũng trôi dạt theo đó… Tớ chợt nhớ về những kỉ niệm cũ của tớ và cậu, lúc đó thật tốt, trước đó cũng thật tốt, bây giờ cũng không tệ, chỉ là tớ dường như đã không thể quay trở lại làm cô bé vô tư ngày nào nữa rồi.

Tớ nhớ lúc đó, tớ và cậu đã cùng nhau vẽ nên một tương lai đầy rực rỡ. Tớ và cậu đã cùng nỗ lực nhiều đến vậy, nhưng suy cho cùng tất cả đều không thắng nổi thời gian. Hiện tại tớ vẫn đang nỗ lực, chỉ là tương lai của tớ đã không còn mặc định là sẽ phải có cậu nữa rồi. Có lẽ cậu cũng vậy nhỉ? Cậu không biết khoảng thời gian sau khi cậu rời đi tớ đã suy sụp đến nhường nào đâu, đến giờ nhắc lại tớ vẫn thấy sợ.

Mỗi lời hứa cậu nói ra tớ đều bảo rằng ”Cậu điêu thật đấy. Cậu không làm được đâu”, rõ ràng đã nói vậy nhưng lại vô thức tin và mong đợi, để đến khi điều tớ nói xảy ra thì tớ lại là người đau khổ nhất. Tối đến khóc, sáng rồi lại gồng mình vui cười, tớ hiểu rõ tớ không thể vì một phút yếu lòng mà buông thả bản thân, tớ vẫn n lực không ngừng nhưng thật sự tớ mệt lắm. Lúc ấy tớ không muốn cũng không dám đối mặt, tớ tỏ ra rằng mình ổn, không có cậu tớ vẫn sống vui sống tốt, nhưng chỉ có mình tớ hiểu mục đích thật sự của những việc làm ấy là gì. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, lúc ấy tớ nghĩ rằng chỉ cần tớ làm vậy thì cậu sẽ hối hận, sẽ trở lại với tớ. Nhưng mà lâu vậy rồi, cậu cũng không hối hận… còn tớ, tớ cũng đã thôi mong chờ từ rất lâu rồi.

Tớ từng vùi đầu vào học tập, có thời gian thì tớ sẽ nhận thêm các dự án thiện nguyên, sẽ khiến tớ bận thật bận vì như vậy tớ sẽ không có thời gian nhớ tới cậu, tớ nghĩ làm vậy thì tớ sẽ quên được cậu. Nhưng mà hôm nay, khi viết ra những dòng này thì nó đã không còn quan trọng với tớ nữa rồi. Tớ không cố quên vì tớ biết tớ sẽ chẳng thể nào quên được cậu. Cậu đã từng là người tớ muốn đồng hành trong chặng đường thanh xuân của tớ, là người tớ từng dành trọn tình cảm, là người khiến tớ khóc đến sưng mắt nhưng cũng là người từng khiến tớ vô thức cười ngốc nghếch. Cũng chính cậu đã khiến tớ mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, vậy thì thử hỏi, làm sao tớ có thể quên cậu đây? Tớ vẫn sẽ nhớ đến cậu, nhưng chỉ đơn thuần là “nhớ”, là sự hồi tưởng về những tình cảm đẹp đẽ và đơn thuần của tuổi trẻ chứ không còn là những day dứt và đau lòng. Tớ sẽ cất gọn tất cả những thứ liên quan đến cậu, bao gồm cả tình cảm của tớ vào một góc nhỏ trong trái tim!

Nếu hỏi tớ có luyến tiếc vì đã dành thời gian và tình cảm cho một đoạn tình cảm chẳng đi đến đâu không thì có chứ! Nhưng tớ không hối hận. Tớ vui vì tớ đã từng hết mình, hết mình với cậu và cả chúng ta nữa. Tớ không hận cậu vì đã gieo cho tớ hi vọng rồi lại dập tắt nó, tớ tin rằng trong khoảnh khắc ấy, cậu cũng tin rằng bản thân cậu sẽ làm được! Chỉ tiếc là, đoạn tình cảm cậu dành cho tớ nó không đủ nhiều để có thể kéo cậu khỏi những thứ mới mẻ ngoài xã hội kia, để giữ cậu ở lại thực hiện lời hứa với tớ. Chúng ta còn trẻ, tớ tin mỗi một quyết định đều có ý nghĩa của riêng nó. Vì vậy hãy sống thật tốt với lựa chọn của cậu! Để mai đây khi tớ và cậu có vô tình lướt qua nhau, tớ cũng sẽ vui vẻ mỉm cười và tự hào nói rằng: “Cậu ấy từng là chàng trai mà tớ đem lòng yêu thích! Còn giờ thì tớ phải làm hoá đây, cái môn hoá chết tiệt này!!!

© Daisy Nguyễn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Kém Duyên Vô Phận Nên Đành Chia Xa | Radio Tâm Sự

Daisy Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top