Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đóa hoa đẹp nhất trong tôi chính là ba mẹ

2021-11-06 01:20

Tác giả: Thu Quỳnh


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Ngày còn bé, tôi rất vui vì nhà mình làm nghề hoa bởi tôi có thể ngắm nhìn rất nhiều các loài hoa đẹp. Nhưng đóa hoa đẹp nhất mà tôi từng thấy từ nhỏ đến giờ, bạn có đoán được là hoa gì không? Trước đây, hiện tại và cả sau này, trong lòng tôi đóa hoa đẹp nhất chính là ba mẹ tôi – những bông súng nhiệt đới mạnh mẽ vươn mình trong đêm.

***

Tôi vốn là một người rất tập trung khi lái xe nhưng lúc nào cũng vậy, hễ gặp những chiếc xe hoa cồng kềnh là tôi lại bất giác nhìn họ. Có lẽ là vì tôi bị thu hút bởi những bông hoa rực rỡ sắc màu kia hoặc cũng có lẽ là vì tôi nhớ đến ba mẹ mình. Ba mẹ tôi cũng làm nghề hoa.

Tôi đã từng hỏi nhiều người rằng họ có biết tôi sẽ làm gì sau khi có thu nhập ổn định không? Đa số họ đều cho rằng tôi sẽ mua nhà, mua xe hoặc đi du lịch...nhưng điều mà tôi nghĩ tới đầu tiên khi đã có thu nhập ổn định chính là đổi nghề cho ba mẹ. Gần 20 năm chứng kiến ba mẹ làm nghề, tôi không khỏi xót xa trước nỗi vất vả của ba mẹ. Ngày còn bé, tôi từng có suy nghĩ công việc bán hoa của mẹ so với những người nông dân ngoài đồng ruộng hoàn toàn nhàn hạ hơn. Nhưng khi lớn lên rồi, bắt tay vào giúp ba mẹ tôi mới nhận ra được vất vả chồng chất trên đôi vai gầy gò của ba mẹ tôi.

Ba mẹ tôi không phải là người đi buôn nên để có những đóa hoa tươi tắn, rực rỡ ấy, ba mẹ tôi phải bắt tay từ công đoạn gieo mầm. So với việc gieo mạ trồng lúa thì tôi thấy cũng không khác là bao. Tôi còn nhớ những ngày bé loắt choắt theo mẹ ra vườn, ba cày cuốc, mẹ gieo mầm còn tôi hai tay tì lên má ngắm nghía thật kĩ từng động tác của ba mẹ. Nhưng thích nhất vẫn là lúc ba cắm máy bơm để tưới nước, tôi như cây héo lâu ngày thấy nước liền hò reo, nhảy nhót không ngừng khi bắt được những giọt nước mát rượi.

nha

Khi mầm bén rễ cũng là lúc ba mẹ phải vươn mình đương đầu với nắng mưa để che chở cho mầm hoa để chúng có thể lớn lên khỏe mạnh. Tôi đã từng thấy khuôn mặt đầy lo âu của mẹ khi nguồn nước tưới cạn kiệt trong khi đất thì khô cằn, bạc phếch và mầm hoa cũng đã lả ra vì thiếu nước. Tôi cũng thấy ba sốt sắng che lưới cho hoa dưới trời mưa tầm tã, sấm sét đùng đùng. Lúc ấy chỉ hận không thể véo ông trời xấu tính một cái thật đau vì đã quá khắc nghiệt với ba mẹ tôi.

Và vất vả cũng chẳng nguôi ngoai ngay cả khi hoa đã có thu hoạch. Tôi sẽ chẳng thể biết được chiếc xe hoa mà ba mẹ thường đèo nặng thế nào cho đến khi 1 tiếng “rầm” rất to phát ra lúc 3 rưỡi đêm. Xe hoa của ba tôi bị đổ ngoài sân và tôi chạy nhanh đến để dựng xe giúp ba. Nhưng dù tôi cố gắng thế nào cũng không thể khiến xe nhúc nhích. Và bất đắc dĩ tôi đã phải nhờ bác hàng xóm lúc 3 rưỡi đêm. Chật vật một hồi, với sức của 4 người thì chiếc xe hoa cũng dựng lên được mặc dù hoa đã bị nát gần nửa.

Thì ra chiếc xe hoa đẹp lung linh mà ba mẹ hay đèo lại nặng chẳng kém những xe trái cây hay những xe thịt. Thật không biết với thân hình nhỏ bé của mình, mẹ tôi đã phải gồng mình bao nhiêu để vững tay lái. Đều đặn mỗi tháng 4 lần, 4 bánh xe máy cứ nối tiếp nhau lăn dài trên con đường khuya khoắt. Có những ngày bão gió sấm sét không ngớt nhưng ba mẹ vẫn phải cố gắng đi để kịp buổi chợ, để kịp đóng tiền học cho con, để kịp cho con bằng bạn bằng bè.

nha_1

Nhìn theo bóng lưng ba mẹ đang gồng mình nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất trong cơn mưa rào, lòng tôi lại xót xa và lo lắng không thôi. Lúc ấy tôi chỉ mong ông trời có thể bớt chút mưa, bớt chút sấm, bớt chút gió, có thể đối xử dịu dàng hơn với ba mẹ tôi. Họ đã rất vất vả rồi.

Những ngày cận kề Tết là khoảng thời gian mà hoa dễ bán nhất nhưng cũng là khoảng thời gian trong năm mà tôi xót xa cho ba mẹ nhất. Khoảng thời gian đó rơi vào khoảng tháng 2 dương lịch, trời mưa phùn rét mướt. Trong cái thời tiết lạnh run mình ấy, chỉ cần một giọt nước mưa rơi vào tay cũng khiến ta có cảm giác lạnh buốt toàn thân; đặc biệt ba mẹ tôi lại thường xuyên chở hoa từ 3 rưỡi đêm nên cái lạnh càng thêm khắc nghiệt, thấm sâu vào từng đường gân, thớ thịt.

Tôi nhớ có một đêm 29 Tết theo mẹ đi chợ xa lúc 3 giờ đêm. Trong cái lạnh tê tái ấy, ông trời thật biết trêu đùa con người khi rải xuống một màn sương mù dày đặc che khuất cả tầm nhìn. Trong màn đêm đen kịt, ánh đèn xe mờ nhạt len lỏi qua lớp sương dày đặc. Mẹ tôi cất tiếng hỏi “Lạnh không con? Cúi mặt xuống đừng để hít phải sương đêm.” Tôi có thể nhận ra giọng mẹ tôi rất run, run vì lạnh, run vì phải cứng tay lái, run vì phải mở to mắt để nhìn rõ phía trước.

Tôi còn nhớ năm tôi học lớp 12, lúc đi học về có bắt gặp một chiếc xe chở hoa bị tai nạn mà chiếc xe máy ấy lại trông rất quen thuộc. Tôi quay người nhìn xung quanh nhưng không thấy chủ xe, lúc này lòng tôi như lửa đốt, những suy nghĩ không hay cứ kéo đến trong đầu tôi.

me

Tôi gọi điện cho mẹ nhưng không ai nghe máy nên đành phóng thật nhanh về nhà. Và hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi khi tôi về tới sân chính là một người phụ nữ ngoài 40 đang ngồi tỉ mỉ cắm hoa. Vâng, đó không ai khác chính là mẹ tôi. Tôi bất giác òa khóc, khóc vì vui mừng, vì hạnh phúc, vì người đang ngồi trước mặt tôi là người mẹ thân yêu của tôi. Trong khoảnh khắc ấy tôi càng tự nhủ mình phải nhanh chóng thành công để mẹ không còn phải gồng mình bên chiếc xe hoa. Chiếc xe hoa đẹp đến nức lòng nhưng nó lại tiềm ẩn không biết bao nhiêu là hiểm nguy bởi sự cồng kềnh, nặng nề.

Ngày còn bé, tôi rất vui vì nhà mình làm nghề hoa bởi tôi có thể ngắm nhìn rất nhiều các loài hoa đẹp. Nhưng đóa hoa đẹp nhất mà tôi từng thấy từ nhỏ đến giờ, bạn có đoán được là hoa gì không? Trước đây, hiện tại và cả sau này, trong lòng tôi đóa hoa đẹp nhất chính là ba mẹ tôi – những bông súng nhiệt đới mạnh mẽ vươn mình trong đêm.

© Thu Quỳnh - blogradio.vn

Xem thêm: Sau những ngày giãn cách, tôi thèm về nhà | Radio Tâm sự

 

Thu Quỳnh

The spaces between our fingers were created so that another person's fingers could fill them in. Hope you”ll find your dream hand to hold you forever.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top