Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đường về quê mẹ

2017-07-01 01:30

Tác giả:


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Có con đường đưa ta đi xa, có con đường đưa ta về gần, nhưng không bao giờ có con đường nào thân thương và cho ta nhiều cảm xúc bằng con đường đưa ta về quê mẹ yên bình trong xóm nhỏ của quê hương.

***

Trong cuộc sống, có hàng trăm con đường với mỗi người. Có con đường đưa ta lên non cao, có con đường đưa ta xuôi về biển rộng. Có con đường dẫn ta qua những miền đất mới với bao điều thú vị, lại có con đường đưa ta về những miền quê thân thuộc. Có con đường rải nhựa êm ái với lung linh đèn sáng lúc đêm về, lại cũng có những con đường gập ghềnh khó đi. Có con đường đưa ta đi xa, có con đường đưa ta về gần, nhưng không bao giờ có con đường nào thân thương và cho ta nhiều cảm xúc bằng con đường đưa ta về quê mẹ yên bình trong xóm nhỏ của quê hương.

Đường về quê mẹ dẫn ta trở về tuổi thơ, để men theo miền kí ức, sống lại một thời nhỏ dại vô tư với bao hoài niệm không thể quên. Có đoạn đường đi giữa cánh đồng hai bên thơm ngạt ngào mùi mạ mới. Ta còn nhớ trò đuổi bắt, những buổi giăng câu, nhất là trò thả diều mỗi chiều đồng cạn của ngày xưa. Nhớ nhưng ngày khi những cánh đồng sau mùa gặt chỉ còn trơ gốc rạ thì đám trẻ cũng bắt đầu làm diều để thả, đó là những mùa diều. Mùa thả diều xưa kia, thường chỉ kéo dài từ tháng ba và khi mùa mưa thật sự đến vào khoảng tháng sáu, tháng bảy thì chấm dứt. Ban sáng, vào những ngày chủ nhật, khoảng tám giờ sáng lũ trẻ tập trung dưới bóng mát của những cây dừa trong xóm và mang diều ra khoe nhau. Còn ban chiều, sau khi đi học về quăng cặp, chúng vội xách con diều chạy ù ra khoảng ruộng trống trơ. Thế là thỏa chí, no mắt với những con diều căng gió.



Có đoạn đường dẫn ta qua cây cầu tre nho nhỏ, ru ta về những ngày cũng đám bạn trong làng trưa trưa ra đây tắm suối và những chiều vác cần đi câu, dầm nước, bắt cá sau mỗi trận mưa giông. Vẫn nhớ là chẳng đứa nào bắt được nhiều cá tôm như các anh lớn, nhưng ai ai cũng vui. Mâm cơm chiều những ngày ấy được ăn món cá do chính tay mình bắt, đứa nào cũng khoái chí, ăn ngon hơn và nhiều hơn, dù rằng có khi con cá bắt được chỉ 2,3 ngón tay, lại bị mẹ la rầy vì dầm mưa cả buổi.

Có đoạn đường dẫn ta qua con ngõ vào từng ngôi nhà quen thuộc trong làng, vẫn những mái ngói đã lên rêu xanh màu thời gian, những những hàng rào thấp le te và hàng dừa vươn mình trong nắng sớm gọi ta nhớ về những ngày trẻ con, cả ngày cùng đám bạn hết sang nhà bác Tư lại qua nhà cô Sáu. Còn gì thương hơn là con ngõ rợp mát, nơi ngày nhỏ có bao nhiêu trò đánh chuyền, bắn bi không chán.

Con đường quê mẹ đưa ta về với ngoại, để được về nắm đôi tay bà run run, ngồi bên bà dưới bóng giàn bầu mát rượi, tự tay giã trầu cho ngoại rồi nghe bà kể chuyện ngày xưa. Nhớ làm sao tuổi thơ bên ngoại, những chiều bà dẫn ra đồng, những sáng theo bà đi chợ hay những trưa hè oi bức ra trước ngõ ngồi dưới hàng tre ngóng gió nồm, đón mẹ đi làm về.



Về quê mẹ, con đường thật hiền đếm những dấu chân bé nhỏ đầu tiên. Khi còn bé đi đâu cũng phải có mẹ hoặc ngoại, vừa một mình ra khỏi ngõ là đã khóc òa vì sợ. Lớn hơn một chút, biết tự ra chợ đến trường, có nhiều bạn hơn nên đã biết la cà, nhưng thể nào chưa trưa chưa chiều đã muốn chạy về nhà vì nơi ấy chẳng bao giờ phải lo lắng điều gì. Vì dưới mái nhà yên ả và góc sân rợp bóng giàn bầu, lúc nào cũng có bữa cơm thật dẻo thơm của và đôi khi là một gói chè hay gói bánh đi chợ về bà để dành cho.

Con ngày ngày bận rộn trong guồng quay cuộc sống, lâu lắm rồi chưa về thăm mẹ. Quê nhà vẫn như xưa, chỉ có ngoại đã không còn và mẹ như già thêm nhiều lắm. Vẫn con đường làng thân quen nhưng bây giờ bước chân mẹ chậm lại. Ngoại đi xa rồi, con lớn lên cũng đi làm ăn xa, cha mẹ lủi thủi đơn côi bên nếp nhà xưa.

Con đường về quê mẹ vẫn thân thuộc yêu thương với tháng năm chờ đợi.

© Khánh An – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top