Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
2020-06-13 01:35
Tác giả: K nguyễn
blogradio.vn - Kể từ giây phút đó em đã chở mùa hè của tôi, chở những ngây ngô của tuổi học trò, chở những tiếng cười của thời áo trắng đi thật xa và có lẽ là mãi mãi. Em chỉ kịp để lại phía sau vết hằn của vệt bánh xe lên cổng nhà trường và cũng đã hằn nỗi nhớ vào tim của một thằng con trai tuổi học trò kể từ ngày đó.
***
16 giờ 13 phút 16 giây, ngày 16 tháng 4 năm 2020, kể từ giây phút đó em đã chở mùa hè của tôi, chở những ngây ngô của tuổi học trò, chở những tiếng cười của thời áo trắng đi thật xa và có lẽ là mãi mãi. Em chỉ kịp để lại phía sau vết hằn của vệt bánh xe lên cổng nhà trường và cũng đã hằn nỗi nhớ vào tim của một thằng con trai tuổi học trò kể từ ngày đó.
Em biết không? Mùa hè năm 2007, mùa hoa phượng nở che kín cả sân trường, mùa hè vui nhất và đáng nhớ nhất thời học sinh của tôi và các bạn, trong đó có em. Tôi còn nhớ màu hoa phượng phủ đỏ cả sân trường, màu phượng đỏ hòa cùng ánh nắng lọt qua kẽ lá làm nụ cười em thêm rạng rỡ. Những cánh phượng bay bay cùng tà áo dạy đi mùa hè đầy gió, thật đẹp, thật đáng yêu. Đó là mùa hè cuối cùng của bậc phổ thông mà quê tôi hay gọi là năm cuối cấp, vì chỉ qua ngày mai này thôi, rồi chúng tôi sẽ bước sang một con đường mới. Một chân trời mới mà ở nơi đó mỗi người sẽ có những lựa chọn riêng, đánh dấu sự trưởng thành và phải có trách nhiệm hơn trước sự lựa chọn của mình. Cảm giác háo hức ngày cả lớp biết có kết quả thi tốt nghiệp lớp 12, tôi vẫn còn nhớ mãi đến tận bây giờ.
Tôi nhớ rất rõ ngày đó chiều sẽ có kết quả thi, rồi rất nhiều người sẽ vui trong sự háo hức lẫn lo âu để chuẩn bị thi lên đại học, cao đẳng. Rồi cũng sẽ có những nỗi buồn, nếu không may phải ôn thi lại tốt nghiệp vì không đủ điểm.
Sáng hôm đó, tôi đang quét nhà thì Phong đột nhiên dựng chống xe đạp trước cửa nhà dù nhà nó cách xa tôi hơn 10 cây số.
Nó không nói gì mà chỉ nhìn và vỗ vai tôi với giọng buồn hiu:
"Chắc tao không đậu đâu"
Tôi vỗ vai nó động viên tinh thần nó mặc dù tôi cũng đang rất lo lắng cho kết quả buổi chiều nay.
Rồi thời khắc ấy cũng đã đến, đúng 5h chiều chúng tôi tụ tập lại sân trường rất đông. Tôi vỡ òa khi thằng Vũ nói " mày đậu rồi Khương ơi, được 29.5 điểm". Mặc dù chưa coi được vì đám bạn đang đứng rất đông trước mặt, đến khi coi được thì nước mắt tôi nhòe đi vì vui sướng. Tôi không biết nói gì hơn và quay lại tìm Phong, không thấy nó đâu, tôi vội chạy ra cổng trường thì thấy Phong đã đạp xe về đến dốc cầu xóm chợ. Con Thủy nói thằng Phong với con Hiền là hai bạn thi rớt của lớp mình. Tôi nghe xong lòng buồn lắm vì không kịp an ủi nó, tôi còn nghĩ nếu có thể san sẻ số điểm của mình qua cho Phong để cả hai cùng đậu, tôi sẽ làm ngay lúc đó.
Rồi ai nấy cũng chào tạm biệt nhau, không ai hẹn ai khi nào gặp lại. Tôi vẫn cố đứng lại chưa về, đứng mãi đến khi người cuối cùng rời sân trường là tôi.
Đến khi gặp cô chủ nhiệm, cô nói:
"Lớp mình có hai bạn bị thi lại em à"
Tôi buồn hỏi cô:
"Vậy Lan có biết kết quả chưa cô?"
Cô cười: "Lan đã đến sớm nhất và đã về rồi em, Lan thi được 28 điểm"
16 giờ 13 phút 17 giây, ngày 16 tháng 4 năm 2020. Vậy là lời chúc mừng Lan thi đậu, lời chào tạm biệt một người tôi đã không kịp để vào giỏ xe. Và em đã chở mùa hè của tôi đi mãi mãi. Mùa hè năm 2007 không biết em đã chở đi đâu, chỉ có nỗi nhớ của tôi là còn hoài không dứt.
© K nguyễn – blogradio.vn
Xem thêm: Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào mùa hoa rực rỡ...
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.
Xúng xính là em
Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.
Cách thành công của người thích an nhàn
Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.