Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khẽ tựa vào vai anh rồi bình yên sẽ tới

2021-03-10 01:30

Tác giả: Đỗ Quỳnh Di


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Anh là người con trai đầu tiên lo lắng cho tôi một cách chân thành đến lạ. Là một trong những con người hiếm hoi coi trọng cảm xúc của tôi, muốn tôi được sống chính với bản chất mềm yếu mà một người con gái vốn có.

***

Anh ơi! Hôm nay em mệt

Vai này, tựa đầu vào mà khóc, đừng gồng mình

Đó là lần đầu tiên tôi nghe được câu nói dịu dàng và bình yên đến thế…

Sau bao nhiêu cú va vấp trầy xước đến bật máu. Sau bao nhiêu lần nêm nếm đau thương sau những cuộc biệt li, đổ vỡ. Bao nhiêu lần oằn mình lên gắng gượng chống chọi những cơn thét ầm vang, dữ dội của ngã rẽ cuộc đời. Có lẽ đây là lần hiếm hoi ít ỏi tôi mặc nhiên cho phép bản thân được yếu đuối và nhất là trước mặt người khác.

Từ trước đến giờ mỗi khi bước chân ra ngoài đường, tôi đều tự ngụy trang cho chính mình bằng những tấm lá chắn kiên cố, những lớp mặt nạ dày cộm giả tạo. Mang cái dáng vẻ lạc quan, chân thành nhất mình đang có để đối đãi với những người xung quanh. Trong mắt thiên hạ, tôi không khác gì một con hề, một con hề chính gốc. Luôn lạc quan, mỉm cười dù trong hoàn cảnh éo le, bế tắc thế nào đi chăng nữa. Tổn thương cũng cười, đau lòng cũng cười, thậm chí sau những cú ngã tay ôm chằng chịt những vết rách dài, loang lổ, rơm rớm máu vẫn mặc nhiên mà mỉm cười.Có người bảo tôi điên, kẻ lại dùng ánh mắt bề trên dành cho kẻ đáng thương, thảm bại. Nhưng tôi không quan tâm. Ngoài cười ra thì tôi còn làm gì khác được nữa? Khóc nấc lên cho thiên hạ xem sao?

Người ngoài luôn ngưỡng mộ cái dáng vẻ lạc quan kiên cường đến gai góc của tôi. Thậm chí đôi lúc họ cũng quên mất đi cái con bé cạnh bên cũng là một cô gái, cũng cần được bao bọc, chở che. Rồi có những ngày tôi cạn kiệt tinh lực tới mức chẳng buồn nhấp môi, chẳng buồn ăn uống và thậm chí là chẳng buồn thở nữa. Những hôm như thế tôi chỉ ước mình chìm đắm vào một giấc ngủ thật sâu, thật sâu. Mặc kệ hồn thả trôi theo những cơn sóng lênh đênh, ì ầm, vô định giữa đại dương bạt ngàn. Vĩnh viễn cũng không muốn mở mắt đối diện với thực tại tàn khốc, khô khan. Những lúc như thế vài người sẽ đến bên an ủi tôi bằng những câu động viên qua loa cho có lệ. Họ bảo tôi đừng buồn nữa, phải mạnh mẽ lên, kiên cường lên. Họ đều giống y hệt nhau, băm nát nỗi buồn nặng nề bắt tôi nuốt trọn. Nhưng anh thì hoàn toàn ngược lại…

Anh là người con trai đầu tiên lo lắng cho tôi một cách chân thành đến lạ. Là một trong những con người hiếm hoi coi trọng cảm xúc của tôi, muốn tôi được sống chính với bản chất mềm yếu mà một người con gái vốn có. Và chính anh cũng là người đầu tiên bắt tôi dốc cạn những nỗi buồn đặc quánh tích tụ bấy lâu thành những giọt nước mắt. Cho phép tôi được dựa vào khóc thoải mái thay vì mạnh mẽ, kiên cường. Tất cả những thứ bình yên và dịu dàng đó đều là do một tay anh ban tặng.

Sau câu nói ấy của anh tôi òa lên khóc như một đứa trẻ. Cái cảm giác kìm nén, dồn ép sau bao nhiêu ngày tháng cuối cùng cũng có cơ hội để phơi bày. Tôi mặc kệ bao ánh nhìn của kẻ khác, cứ rúc đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh mà thổn thức, nức nở. Như một đứa trẻ con gào khóc khi đánh mất đi một món đồ vật vô cùng quý giá. Tôi càng ôm anh, càng khóc to cho vơi đi những nỗi niềm uất nghẹn chôn sâu dưới tận lớp bùn đen đặc sệt. Cho thỏa cái cảm giác độc hành, gắng gượng cứng cỏi suốt những năm tháng dài đằng đẵng nhuốm màu xám kịt. Ở cạnh anh, tôi cảm tưởng như tuổi xuân một lần nữa bừng nở rạo rực. Cảm giác như chú cá nhỏ đang thoi thóp mắc cạn lại được trả lại sự tự do. Về lại chính bản ngã của nó, thoải mái mà vẫy vùng giữa chốn đại dương mênh mông, sâu vô tận. Đấy cũng là một trong những lần hiếm hoi, tôi cảm nhận hơi ấm của tình yêu, của sự bình yên, hạnh phúc…

Đúng như câu nói trước đây anh từng đôi lần thủ thỉ với tôi:

Hạnh phúc không trừ bất kì ai, chỉ cần em tin vào nó.

Khẽ tựa vào vai anh rồi bình yên sẽ tới

Và ngay lúc này tựa vào vai anh tôi thật sự đang cảm nhận được cảm giác an yên…

© Đỗ Quỳnh Di - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Replay Blog Radio: Thương một người không cần những đắn đo

Đỗ Quỳnh Di

Yêu viết lách

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top