Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một thoáng bất giác nhìn lại…

2024-01-16 05:25

Tác giả: Austin Hân Nguyễn


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Mẹ từng bảo: “Không phải mẹ không thích con gái. Mẹ sợ mẹ không yêu con nhiều hơn ngoại yêu mẹ. Và mẹ sợ khi mẹ phải lùi lại về sau nhìn con bước đi, con không đủ mạnh mẽ!”

***

Sự bận rộn của Sài Gòn dạy tôi cách tự mình bước đi. Sự cô đơn dạy tôi biết có gia đình phía sau thật đáng quý. Sự mệt mỏi dạy tôi cách tự mình đứng lên. Và sự xô bồ dạy tôi biết cuộc đời cũng không thể làm tôi xa gia đình mãi…

Không biết bao lần tôi cứ lên máy, đánh ra vài dòng tâm sự, xong rồi lại xóa đi. Tôi muốn viết nhiều lắm, mà đôi khi không biết nên viết từ đâu.

Tôi – một cô gái tuổi 19, cái tuổi thật đẹp với những hoài bão, ước mơ. Tuổi 19 – cái tuổi mà tôi hãy cầm bút lên và tô điểm cho nó những vì sao lấp lánh.

Lang thang trên Sài Gòn, nhìn dòng xe qua lại hối hả, nghe tiếng lá cây xào xạc cùng những bước chân nhộn nhịp, tấp nập ấy; rồi lại nhìn lên bầu trời trong xanh không lấy một dấu vết kia. Tôi tự nhủ: Bầu trời ấy cũng từng có ít nhất một chú chim bay ngang… Chắc chắn…

Cái tuổi thơ giản dị mà đơn sơ ấy…

Tôi không lớn lên ở biển, nhưng những lúc rảnh, tôi cứ thích lắng nghe tiếng sóng biển rì rào, bởi nó như lời ru mẹ thuở ấu thơ: dịu dàng, ngọt ngào, cũng đầy sâu lắng. Biển rộng lớn, như vòng tay mẹ dang rộng ra, ôm lấy, nâng niu đứa con gái bé bỏng này vào lòng, ôm lấy cả tuổi thơ, cũng như những phiền muộn, nỗi niềm trăn trở hằng ngày của tôi.

Tôi từng nghe ai đó nói, tuổi thơ như một cơn say, những gì bạn làm thì người ta nhớ, còn bạn thì không. Ừ, tôi chẳng nhớ nhiều, bởi thế giới của một đứa trẻ thực lòng rất giản đơn, nỗi buồn thì nhanh vơi, còn niềm vui thì cứ đầy ắp.

Thế lúc nào là lúc tôi nhận ra, tôi đã lớn lên?

Tôi bất giác nhận ra đã cuối năm. Đã lại một năm nữa trôi qua.

Ai cũng bảo con gái không nên mạnh mẽ. Nhưng ở giữa Sài Gòn này, không mạnh mẽ thì tôi thể hiện sự cô đơn này với ai?

Mẹ từng bảo: “Không phải mẹ không thích con gái. Mẹ sợ mẹ không yêu con nhiều hơn ngoại yêu mẹ. Và mẹ sợ khi mẹ phải lùi lại về sau nhìn con bước đi, con không đủ mạnh mẽ!”

 

Tôi khao khát được yêu,

Tôi đi tìm bạn.

Tôi đi tìm nguồn sống.

Nhưng tôi vẫn cần lắm gia đình.

Và tôi vẫn chưa biết thương ba, thương má.

Chưa biết thương tay cha chai sạm,

Chưa biết thương mắt mẹ nhiều nếp nhăn.

Chưa thấu hết những băn khoăn, trăn trở của Người!

 

Thế là đã cuối năm rồi đấy! Mấy câu thơ này tôi tự viết vui cũng cả mấy tháng nay rồi. Nhìn lại một năm qua, tôi có gì nhỉ?

Tôi đậu vào ngôi trường đại học mình hằng mơ ước. Tôi được học đúng ngành học mình yêu thích. Tôi được đến với mảnh đất Sài Gòn – nơi tôi chính thức có cuộc sống sinh viên của riêng mình – cái cuộc sống màu hồng mà giờ này năm ngoái tôi vẫn đang ao ước!

Tôi yêu Sài Gòn không? Tất nhiên rồi. Chỉ vài tháng thôi, nhưng nơi đây đang dần thân thuộc với tôi. Tôi yêu nơi này, yêu trường lớp, yêu con đường đông đúc tôi phải đến trường mỗi ngày. Tất cả tôi đều yêu và trân trọng.

Thế vì sao tôi vẫn thấy buồn? Tại sao mỗi ngày cứ phải đánh vài dòng tự tâm sự rồi lại xóa đi? Chẳng lẽ như mẹ nói sao, vì giờ đây, khi ba mẹ đã buông đôi tay tôi ra và lùi về sau, tôi lại không đủ mạnh mẽ?

Tất nhiên là không! Sự bận rộn của Sài Gòn dạy tôi cách tự mình bước đi. Sự cô đơn dạy tôi biết có gia đình phía sau thật đáng quý. Sự mệt mỏi dạy tôi cách tự mình đứng lên. Và sự xô bồ dạy tôi biết cuộc đời cũng không thể làm tôi xa gia đình mãi…

Lại sắp hết thêm một năm. Tuổi thơ đúng thật là món quà lớn nhất mà thượng đế ban tặng. Nên em à, nếu em thấy Sài Gòn mệt và cô đơn quá, hãy nhớ đến “nhà” luôn phía sau em và đợi em về. Đôi khi, sự “thèm thuồng” những ký ức ngọt ngào ấy cũng có thể giúp em mạnh mẽ hơn đấy, và em sẽ lại là một cô gái yêu đời và cười thật tươi!

Bầu trời. Vẫn trong xanh không một dấu vết… Và chắc chắn, cũng phải từng có những chú chim bay qua…

Biển xanh ấy. Mặt biển thật hiền hòa êm ả. Biển không có ưu tư, phiền muộn gì sao?...

© Austin Hân Nguyễn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mong Tháng Ngày Sau Này Vừa Đủ Bình Yên | Radio Chữa Lành

Austin Hân Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top