Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu trong lòng ai đó có tôi, hãy cùng nhau ngắm hoàng hôn

2019-02-01 01:28

Tác giả:


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Tôi từng đọc ở đâu đó rằng hoàng hôn đẹp vì đó chỉ là một khoảnh khắc, là kết thúc của một bắt đầu. Còn với tôi, hoàng hôn chính là bữa cơm tối trong ngôi nhà bé xinh có đứa trẻ mong ba, là sum vầy, là những điều giản đơn bình dị. Một lần tôi tự tặng mình bó hoa tên Hạnh Phúc, rất rực rỡ, nhưng vì loại hạnh phúc ấy phải trả bằng tiền nên chỉ giữ được tám ngày. Bất chợt, tôi hy vọng, nếu trong lòng ai đó có tôi, đừng đặt vào tay tôi hạnh phúc, mà hãy nói với tôi “mình cùng ngắm hoàng hôn được không”?

***

Có những khi gặp người rồi chẳng biết nói gì, chỉ có thể nhìn thoáng qua để biết họ vẫn đang khoẻ mạnh, rồi thôi. Lúc đó, tôi hiểu hơn ý nghĩa của một khoảnh khắc, vừa đủ yên tâm, vừa đủ trầm mặc. Chẳng lần nào tôi nhắc tên họ với ai, vì tôi biết có những điều tốt nhất chỉ nên giữ cho mình.

Mỗi năm, ngoài công việc, tôi nhắn cho họ chỉ bốn chữ “sinh nhật vui vẻ”, vì sự hiện hữu của ai đó trên đời rất quan trọng với tôi, nên dù ra sao tôi vẫn nhớ, họ đến với thế giới này truớc tôi 12 ngày vào tháng 12 của cùng một năm. Có lẽ vì thế mà tôi thương hơn cái rét mướt những sáng mùa đông trong gian phòng nhỏ, tôi tự ôm lấy chính mình, nhớ câu chuyện của hai người bạn cùng nhau ngắm biển năm nào. Giữa bao tất bật của cuộc sống, tôi nghĩ về nụ cười đó, lục tìm mảnh hồi ức xưa cũ, đưa tay cố chạm vào một bóng hình vội đến vội đi trong giấc mơ.

Tôi chưa nói yêu ai trong thành phố này, nhưng vì một mối bận tâm mà khó rời xa được. Nếu lỡ lần nào tôi đã từng làm họ không vui, nếu lỡ sau này tôi không còn đủ can đảm nhìn họ buồn thêm nữa, nếu một ngày họ cưới trước tôi, tôi cũng sẽ nhắc mình sống một cuộc đời thật tốt. Vốn dĩ tuổi trẻ ai cũng nên đi qua nhiều con đường, và vì tôi chẳng mong nghe ai đó nói “nếu” hoặc “giá như” trong những năm tháng sau này.


Hôm ấy đứng lại, tôi thấy mắt mình cay cay. Vì chân thành tôi dành cho họ chỉ đến đó thôi, họ cũng chỉ có thể cho tôi tựa đầu trong một khoảng thanh xuân rất ngắn. Tôi đã ước mơ cùng họ đến Tây Bắc mùa hoa đào nở, nhưng khi gió xuân ngát hương trên ngọn cỏ, khi nắng mang vị Tết trãi khắp muôn phương, chỉ còn lại mình tôi. Trái tim tôi chậm đi vài nhịp, tôi sợ có gì đó ướt nhòe trên khoé mi, rồi vỡ nát rơi ra. Tôi khoác lên vai lớp áo nhuộm màu thương, đi đến nơi không ai biết mình, cứ thế một ngày, một tháng, một năm... Tôi không đợi họ nhớ, tôi chờ tôi quên.

Tôi chờ đến khi nào vô tình lướt qua ánh cười chẳng phải dành cho tôi nữa, nhìn giọt suơng sớm long lanh trên lộc biếc tôi vẫn thấy ngời sáng như pha lê. Tôi chờ đến khi mặt trời của bình minh lung linh sắc màu khẽ vươn vai trong vầng mây ấm, tôi an nhiên với tay chạm nhẹ tia nắng mai soi rọi qua tâm hồn mình. Tôi chờ khi một bản tình ca buồn nào đó bất giác ngân vang, tôi say theo giai điệu mà chẳng còn nhìn thấy mình trong từng câu hát...

Tôi chờ ai đó nói với tôi lời tạm biệt, chỉ một giây thôi đủ để tôi biết mình chẳng còn lý do gì mãi trông theo con sóng đã xa bờ. Tôi chờ vì tim tôi dù đang rất chật vẫn chưa đủ tinh tường để bôi xóa khối hoài niệm không tên.

Tôi thích sống bình lặng, thích hoàng hôn, thích ngồi trên ban công uống vài lon bia ngắm phố lên đèn, tôi gọi thời điểm đó là nếp gấp của thời gian, là phút hợp tan sáng tối. Tôi từng đọc ở đâu đó rằng hoàng hôn đẹp vì đó chỉ là một khoảnh khắc, là kết thúc của một bắt đầu. Còn với tôi, hoàng hôn chính là bữa cơm tối trong ngôi nhà bé xinh có đứa trẻ mong ba, là sum vầy, là những điều giản đơn bình dị. Một lần tôi tự tặng mình bó hoa tên Hạnh Phúc, rất rực rỡ, nhưng vì loại hạnh phúc ấy phải trả bằng tiền nên chỉ giữ được tám ngày. Bất chợt, tôi hy vọng, nếu trong lòng ai đó có tôi, đừng đặt vào tay tôi hạnh phúc, mà hãy nói với tôi “mình cùng ngắm hoàng hôn được không”?

Giây phút ấy, nếu là người ấy, chắc tôi sẽ khóc…

© Hạ Thương – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top