Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày mai sẽ như thế nào nhỉ?

2024-02-02 04:20

Tác giả: Bạch Mai


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Mình không nhớ, lần cuối cùng mình sống “khác” những ngày giống nhau như thế này là từ lúc nào? Mình sợ, có lẽ không còn ai nhớ mình nữa. Mình sợ, có lẽ mình đang dần xóa sạch bản thân mình rồi.

***

Có những ngày trôi qua cứ giống nhau.

Là lỗi phần mình hay lỗi tại đời mang mình đến mà quên ban thêm cho mình những điều mới mẻ. Mình không biết nữa, mình đã bị chìm nghỉm trong cái vòng lặp đó rồi. Mình đã rơi vào nó, đến mức quên mất sự tồn tại của bản thân. Mình không nhớ, lần cuối cùng mình sống “khác” những ngày giống nhau như thế này là từ lúc nào? Mình sợ, có lẽ không còn ai nhớ mình nữa. Mình sợ, có lẽ mình đang dần xóa sạch bản thân mình rồi.

Mấy ngày này, ngay cả việc thở cũng thật khó khăn. Cứ có cảm giác cái không khí u ám, đầy buồn bực của ngày hôm qua vẫn còn đó, rồi ngày qua ngày tụi nó cứ chồng chất trong căn phòng nhỏ xíu của mình. Tụi nó thay phiên nhau làm mình ngộp thở. Tụi nó tràn vào tâm trí mình không ngừng, làm mình hỗn loạn ngay cả trong những giấc ngủ. Mình nghĩ chỉ cần thêm vài ngày nữa thôi, căn phòng này, và cả tâm trí này nữa, sẽ nổ tung ra vì không còn chỗ chứa tất cả những muộn phiền.

Mấy ngày này, việc chớp mắt vốn dĩ rất bình thường cũng trở nên thật khó khăn. Mình sợ khi nhắm mắt lại, con quái vật do chính mình tưởng tượng ra sẽ bắt mình đi. Mình sợ khi mở mắt ra, vùng an toàn vốn được kiên cố bởi những chiếc gai nhọn sẽ quay ngược sang làm đau mình. Mình sợ bị tổn thương, nhưng cũng chính mình đem những thứ chắc chắn sẽ làm mình bị thương để tạo thành vòng tròn bảo vệ tạm thời. Tất cả chỉ là tạm thời, sự hèn nhát và tạm bợ của bản thân rồi sẽ quay sang bán đứng mình bất cứ lúc nào. Mình biết vậy, nhưng làm sao để mình thoát ra đây?

Mình sợ, mình đau, mình trốn chạy… Tất cả đã khiến mình nghĩ hình dáng cuộc đời tàn độc và đáng sợ đến như vậy. Nhưng chính mình cũng không tình nguyện để bản thân thoát ra và đón nhận những điều mới mẻ. Mình chỉ biết có “hôm qua” mà quên mất rằng cuộc đời đã cho mình thật nhiều cái “ngày mai” rồi. Cuộc đời đã mang mình đến, đồng thời đã gửi gắm hình hài của nó vào rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ mình phía trước, nhưng mình quá ương ngạnh để đón nhận, luôn cho rằng bản thân không xứng đáng.

Chính mình cũng không tình nguyện mở chiếc cửa sổ trong phòng để ánh sáng hay không khí trong lành ngoài kia tràn vào. Chính mình để bản thân ủ dột trong căn phòng với cánh cửa họa hoằn lắm mới mở ra. Lần cuối mình để ánh sáng tràn vào căn phòng là khi nào nhỉ? Mình còn chẳng buồn quan sát thời tiết hôm đó thế nào. Mình nghĩ trong lòng đủ bão tố rồi, nên hôm đó lạnh đi bao nhiêu, hay ấm lên bao phần cũng chẳng còn quan trọng nữa. Mình chỉ biết có mình, chỉ biết có mớ ảm đạm trong lòng mà quên rằng ngoài kia chim vẫn thay nhau hót, lá thay nhau làm nên khu rừng, người người ngoài kia tìm được nhau rồi cùng san sẻ những nỗi khổ tâm. Chỉ có mình ôm đơn độc, chỉ có mình bỏ rơi chính mình.

Cũng chính mình không tình nguyện phủi đi đống bụi trong tim, cũng chính mình cho phép đống ưu phiền làm tổn thương nó. Mình không học cách yêu thương chính mình, nên đã chán ghét mọi thứ. Mình không cho bản thân thời gian chấp nhận đống ưu tư, mình thiếu kiên nhẫn với bản thân, mình bắt ép bản thân chịu đựng nhưng rồi chẳng đi đến đâu. Mình cứ hoài nhớ về những điều không vui mà nghĩ rằng đời mình chỉ có mỗi hai màu đen trắng.

Mình cứ mãi như vậy. Bảo sao ngày mai không đến. Bảo sao cuộc đời mang toàn mùi ẩm mốc cũ rích.

Có lẽ đã đến lúc đi ra khỏi căn phòng ấy. Có lẽ đã đến lúc để cô gái nhỏ bé trong tâm trí được ra ngoài… Đến lúc để bản thân yêu thương và thôi hờn trách cuộc đời. Đến lúc vớ lấy chiếc bút, tự gợi hình hài cho những đốm màu cuộc đời rồi...

Ngày mai sẽ như thế nào nhỉ? Liệu có khác đi nhiều không?

© Bạch Mai - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nếu Có Kiếp Sau, Chúng Ta Có Tìm Nhau Thêm Lần Nữa? | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top