Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tạm biệt anh, tạm biệt cả thanh xuân của em

2021-12-08 01:25

Tác giả:


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Tôi quyết định về thành phố để tìm một công việc khác. Rời đi lúc này, tôi nhận sự phản đối từ gia đình, nhưng tôi vẫn quyết định đi. Đi để còn bắt đầu cái mới. Tôi không nói cho anh về việc tôi chuyển về thành phố để làm. Tôi nghĩ anh cũng chẳng quan tâm đến việc tôi đi hay ở lại. Đôi khi bạn phải học cách từ bỏ để có thể bắt đầu cái mới tốt đẹp hơn. Tạm biệt anh, tạm biệt cả thanh xuân của tôi.

***

Tôi, năm 23 tuổi, khi tốt nghiệp xong Đại học tại thành phố, đã về quê nhà và xin làm việc tại một cơ quan nhà nước. Là một cô gái tuy không khó gần, nhưng tôi không thường chủ động trước trong các mối quan hệ, nên khi mới về quê nhà làm, tôi chưa quen biết nhiều và cũng ngại gặp gỡ mọi người.

Tôi gặp Quân khi tham gia sinh hoạt chi đoàn, khi đó anh là Bí thư chi đoàn. Anh là một con người vui vẻ, hay nói, hay cười và dễ gần, nên việc tôi và anh dễ dàng bắt chuyện với nhau cũng không có gì là khó hiểu. Cũng không biết rằng sau biết bao nhiêu buổi sinh hoạt chi đoàn, thì chính tôi đã chủ động kết bạn facebook với anh, anh chỉ gửi mặt cười và nói một câu, mà cho tới bây giờ, nhiều khi tôi suy nghĩ lại thấy anh dự đoán đúng ghê, anh nói “Cô bé à, em đã suy nghĩ kỹ chưa mà kết bạn, sau này em phải hối hận đấy”.

Và từ cái ngày đó tôi và anh nói chuyện với nhau thường xuyên hơn, những câu chuyện không đầu không cuối. Cũng có lẽ do chúng tôi là đồng hương, cùng quan điểm sống, nên có khá nhiều câu chuyện để nói. Và các cuộc gặp gỡ nhau sau giờ làm cũng nhiều hơn, chúng tôi cùng la cà nhiều quán xá.

Cũng chẳng biết từ bao giờ tôi và anh có thể nói với nhau nhiều như vậy, những câu chuyện trên trời, dưới đất, chuyện bé chuyện lớn đều nói với nhau, chuyện ông này bà nọ, chuyện con cá, con chim ...Nhưng chỉ có một câu chuyện là tôi và anh chưa từng nhắc đến, đó là tình yêu.

anh_-_5

Cái vùng quê nhỏ này ai cũng nói rằng anh và tôi yêu nhau, nhưng chỉ có tôi biết rằng, hình như chỉ có mỗi tôi thích anh. Khi biết anh, thì mỗi ngày anh đều đăng một bài thơ, viết cho một cô gái nào đó. Anh đã từng nói, khi anh đăng hết những bài thơ ấy, anh mới yêu người khác. Vậy là trong trái tim anh đã có một người khác, khi nghe anh nói vậy, tự nhiên tôi lại rất buồn, cảm thấy đau.

Là cô gái nhạy cảm, hay nghĩ vu vơ, có những lúc tôi cảm giác như anh cũng thích tôi, nhưng lúc lại cảm thấy không phải, vì anh là một người tốt và thân thiện với mọi người nên không phải anh chỉ đối xử với tôi như vậy, anh có thể thân thiết và cười đùa với mọi cô gái. Mỗi lần nghĩ đến điều này tôi lại có cảm giác thật lạ!

Và cứ như thế tôi bên anh, như một thói quen, buồn nghĩ tới anh, vui nghĩ tới anh. Nhìn anh vui vẻ và cười đùa với người khác, tôi không hiểu nổi cảm giác của mình, nó khó chịu lắm. Không biết là anh vô tư hay anh chỉ coi tôi là cô bạn, nên rất vô tư khi nói chuyện về người yêu cũ, về người mà anh luôn nhớ và phải mất thời gian để quên đi mối tình ấy, về những cô gái anh mới quen. Lúc nói chuyện cùng anh về vấn đề ấy tôi cũng vui vẻ, nhưng khi về tôi lại suy nghĩ, lại cảm thấy ganh tị với người được anh nhắc đến ấy.

Có nhiều lúc tôi nghĩ có nên nói ra thử một lần là tôi thích anh không? Nhưng tôi lại sợ, có lẽ tôi không đủ dũng khí để nói lên điều đó, với tôi nếu người con trai thích bạn thì họ sẽ chủ động bày tỏ. Và tôi cũng sợ, sợ nếu tôi bị anh từ chối tôi sẽ mất đi tình bạn đẹp giữa tôi và anh. Nên tôi chọn im lặng và chờ đợi, chờ một ngày anh sẽ nói. Nhưng hình như tôi đã sai, sai khi chờ đợi từ anh.

Tôi bên anh 5 năm, con số không nhỏ cũng không lớn, nhưng đủ để tôi hiểu tình cảm của tôi dành cho anh là gì. Giá như tôi cũng hiểu tình cảm của anh đối với tôi là gì nhỉ?

anh_-_7

Có lẽ, khi bạn dành tình cảm cho ai đó quá nhiều, họ sẽ cảm thấy bạn thật phiền phức. Tôi bên anh đã thành thói quen, nên khi có bức bối trong cuộc sống, người tôi muốn nhắn nhất là anh, nhưng dần về sau khi tôi thật sự cần anh, cần để tôi được khóc và được anh an ủi, thế nhưng tin nhắn của tôi đợi mãi vẫn không thấy lời hồi âm từ anh, chắc có lẽ tôi phiền phức thật nên anh cũng chẳng hề hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. 

Nhiều lần và nhiều lần như thế, giờ đây khi buồn tôi chỉ vào nhà vệ sinh và khóc một mình. Giá như anh bên tôi một lần trong lúc buồn nhỉ?

Chờ đợi, tôi ghét cái cảm giác đó. Tôi biết, con người không ai hoàn hảo cả, tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về tôi, vì cuộc sống là của tôi, tôi cũng chưa từng làm gì để bản thân phải xấu hổ, nhưng tôi cần anh tin tôi và tôi hi vọng anh có thể đứng ra bảo vệ tôi dù chỉ một lần. Thế nhưng không, anh chưa từng làm vậy. Giá như anh tin tôi một lần, giá như anh bảo vệ tôi một lần nhỉ?

Tôi đã từng nói với anh, tình yêu hay tình bạn cũng vậy, phải được xây đắp từ cả hai, còn chỉ từ một phía thì sẽ không bao giờ bền. Có lẽ tôi bên anh như là một lẽ đương nhiên, nên anh không hề quan tâm hay nói cách khác anh rất vô tâm.

Giờ tôi thật sự rất mệt mỏi, mệt với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình. Tôi không đủ kiên nhẫn để đợi anh nói thích tôi, tôi cũng không đủ can đảm để nói ra tôi rất thích anh. Thôi thì tốt nhất với tôi lúc này là dừng lại, dừng lại mối quan hệ không rõ ràng này.

bo_-_lo_7

Tôi bên anh đã thành thói quen, nên việc từ bỏ thói quen không phải đơn giản, do đó tôi chọn cách rời đi, rời đi để có thể từ bỏ thói quen, để có thể quên tất cả hình ảnh về anh, vì ở đây nơi nào cũng có kỷ niệm của tôi và anh. Biết là quyết định rất khó khăn, nhưng tôi quá mệt mỏi với mối quan hệ này rồi. Tôi sẽ giữ lại những gì tốt đẹp nhất trong ký ức.

Tôi quyết định về thành phố để tìm một công việc khác. Rời đi lúc này, tôi nhận sự phản đối từ gia đình, nhưng tôi vẫn quyết định đi. Đi để còn bắt đầu cái mới. Tôi không nói cho anh về việc tôi chuyển về thành phố để làm. Tôi nghĩ anh cũng chẳng quan tâm đến việc tôi đi hay ở lại. Đôi khi bạn phải học cách từ bỏ để có thể bắt đầu cái mới tốt đẹp hơn. Tạm biệt anh, tạm biệt cả thanh xuân của tôi.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Người yêu cũ nghe thật xót xa | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top