Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân không thể trở lại nên xin đừng rơi nước mắt

2021-11-08 01:30

Tác giả: Trịnh Tú Thư


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Có lẽ, ai cũng muốn quay ngược thời gian để trở về với thanh xuân của chính mình - nơi những ngông cuồng và bồng bột của tuổi trẻ đang thỏa sức dạo chơi, nơi những kỉ niệm hồn nhiên như một vết xước chạy qua tim để mỗi khi đặt tay lên lồng ngực ấy, thấy trái tim mình đã từng đập lên những nhịp đập xôn xao và cô đơn nhiều đến thế.

***

 

Cuộc đời mỗi người là một chuyến xe trở dọc dài kí ức, mỗi điểm dừng chân là những sân ga. Có lẽ, ai cũng muốn quay ngược thời gian để trở về với thanh xuân của chính mình - nơi những ngông cuồng và bồng bột của tuổi trẻ đang thỏa sức dạo chơi, nơi góc sân trường một bờ vai đứng đợi, nơi những kỉ niệm hồn nhiên như một vết xước chạy qua tim để mỗi khi đặt tay lên lồng ngực ấy, thấy trái tim mình đã từng đập lên những nhịp đập xôn xao và cô đơn nhiều đến thế.

“Vì có những sân ga không như lòng đã nghĩ

Vì có những gió giông cản lối, hao hụt niềm tin”

Ta còn trẻ để rong chơi, để vui đùa cùng những vệt nắng và ngước mắt ngắm nhìn những màu mây. Ta như kẻ du hành trên hành trình đơn độc, đặt lên bao ước mơ bồng bềnh về tương lai, tự mình vẽ lên những ảo vọng. Nhưng rồi cũng nhanh chóng rơi vào thất vọng, hoang mang, bởi ước mơ nào không đánh đổi bằng nước mắt, mồ hôi, bởi giấc mơ nào không bị hiện thực cản đường, ngăn lối? 

Những ngày tháng ấy, chỉ biết tự thả trôi để mình dạt trong mênh mang nỗi buồn và bơ vơ tự hỏi “Tôi là ai? Tôi đang cố gắng vì điều gì?” Âm vang của một câu hỏi rơi vào hư không, không người lắng nghe, không lời hồi đáp.

ap-luc-dong-trang-lua

Thời gian một ngày gói ghém chỉ trong những giờ lên lớp mệt nhoài, những bài kiểm tra liên tiếp và lịch học thêm chẳng còn chỗ trống. Chẳng bao giờ là đủ với thời gian, để có những ngày chỉ thèm một giấc ngủ ngon, một sáng chẳng phải đến lớp, một đêm đủ để xem hết một tập phim mà không giật mình vì đống bài tập chưa xong. 

Ta chẳng còn khoảng trống nào để nghĩ về thanh xuân, và đôi khi chỉ muốn thoát khỏi nó thật nhanh để lòng bớt những âu lo, u ám. Nhưng rồi nếu một ngày kia khi thức dậy, không cần vội vàng đến lớp, không cần trải qua những kì thi, không gặp lại lũ bạn thân thiết, liệu có khiến lòng lưu luyến hay không?

Những ngày tháng chúng ta ngồi bên nhau ở đó, trong tay chẳng có gì, chỉ có ước mơ vừa rộng vừa dài. Ta kể nhau nghe về những hoang mang của chính mình, về những ước mơ vừa hài hước vừa viển vông, về những câu chuyện bài vở, trường lớp... để thấy mình chẳng còn cô đơn, để những vết thương trong lòng dần được nguôi ngoai nhờ những cái ôm nhẹ nhàng, nhờ những bàn tay siết chặt dù không một lời nói, nhưng trong tim ai cũng hiểu thương nhau nhiều đến thế nào.

Nếu chẳng còn những bài kiểm tra khó muốn khóc, những giờ lên lớp căng thẳng và những người bạn ở bên, thì hình như, chẳng còn gì nữa thì phải. Thanh xuân cũng theo những tháng năm ấy mà trôi đi mất. Bất khả vãn hồi.

Ai trải qua thanh xuân cũng sợ đôi lần ly biệt. Bởi nơi ngã tư đường ấy, mỗi người sẽ rẽ trên những con đường riêng. Sợ một ngày kia đứa bạn thân nhất cách xa mình một thành phố và xa mình một thời gian. Để rồi những ngày cùng nhau đi học, cùng khóc, cùng cười cũng chỉ là những vệt nắng sau lưng. Sợ một ngày căn phòng đã gắn bó với bao vui, buồn của đời học sinh bỗng vắng lặng bất ngờ. 

can-chon-binh-yen-cho-nhung-trai-tim-met-moi_(1)

Chẳng còn những tiếng nói ồn ào vốn dĩ, chỉ để lại một cơn gió lạnh thốc mạnh qua tim. Sợ một ngày hoa phượng nở, mà không đành lòng bước đi. Bởi một lần xa nhau rồi có thể sau này không còn cơ hội gặp lại, rồi hai bên đều phải quên đi, bởi thế giới này quá rộng lớn, ai cũng bị cản lối bởi tương lai, chẳng còn tha thiết với những hoài niệm xưa cũ.

Kí ức như một màn sương mờ mà càng tìm kiếm lại càng xa xôi. Ai rồi cũng phải lớn lên, cũng phải chấp nhận những đổi thay của lòng người. Chỉ là, dường như tất cả mọi thứ đều thay đổi, riêng tôi thì vẫn chưa. Vẫn nặng lòng vì những kí ức không tên, vẫn nhớ da diết những người bạn chẳng là ngày xưa nữa, vẫn tiếc nuối những ngày tháng đã chẳng thể hết lòng với nhau, về những gì mình chưa làm được, về những con người đã dạy tôi bài học về tri thức, về nỗi đau.

Lớp bụi thời gian phủ lên kí ức, ta đưa tay chạm nhẹ vào những kỉ niệm, nhưng rồi chúng cũng vỡ tan để ta tự dặn lòng rằng: mình cũng phải lớn lên, phải học cách quên đi những nỗi buồn và gói ghém những niềm vui, phải học cách đương đầu với tương lai phía trước mà không cho phép mình yếu đuối, chùn chân, phải can đảm sống giữa thế giới khắc nghiệt và bao la hơn ngoài kia. Nhưng ngày hôm nay, xin gửi lại tuổi trẻ của ta trong những trang viết này, để tuổi trẻ đừng trôi đi mất, để những cảm xúc được vẹn nguyên, đủ đầy một lần cho hiện tại và mãi mãi về mai sau. 

chang-can-yeu-va-so-yeu

Xin làm cánh chim nhỏ núp dưới lùm cây, nằm nghe gió hát, trong một ngày lòng mình nổi giông bão, để ngày mai ghép những màu mây, để vòm trời bên ngoài đợi tôi sải cánh bay trong cơn mơ bé xíu một chiều hạ rã rời. 

“Nếu một ngày kia bạn phát hiện ra tuổi thanh xuân đã ngủ vùi không báo trước

Hãy yên lặng ngắm nhìn và hồi tưởng

Thời khắc này sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa

Dẫu biết như vậy cũng xin đừng rơi nước mắt”

© Trịnh Tú Thư - blogradio.vn

Xem thêm: Anh còn nhớ em không? | Radio Tình Yêu

Trịnh Tú Thư

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top