Tuổi 25 và lựa chọn trưởng thành cùng những kế hoạch không đầu không cuối
2018-07-12 01:22
Tác giả:
Đường lên Sapa vòng vèo, chông chênh như tuổi 25 sống không mục đích với những kế hoạch không đầu không cuối...
Ở Sài Gòn, mộng về ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp và cánh đồng hoa tam giác mạch, bạn bè rủ lên kế hoạch trước cả tháng, cuối cùng chỉ còn mỗi mình với những kế hoạch dở dang. Trước ngày đi, chân lại bị tai nạn nhẹ, cà nhắc hết 3 ngày. Tiên lượng dè dặt, đến ngày thì đi thôi.
16 tiếng di chuyển, 8 tiếng đi chơi, 8 tiếng ngủ, chóng vánh hết hai ngày. Sa Pa mưa không lối thoát, mưa nát bét ý định sống ảo với núi rừng Tây Bắc. Sau khi lội nước đá lên đỉnh Phan với ô và áo mưa, chỉ thấy những áo mưa khác và lạnh và mưa.
Tháng 6 đi mang theo nuối tiếc...
Tháng 7 tới cùng với n thứ không mong muốn, và lại cô độc giữa thành phố rộng lớn mà chật chội này. Nhớ ba mẹ, nhớ những giấc mơ, nhớ đam mê phải vội cất lại vì cơm áo gạo tiền. Ừ, 25 rồi, người ta bảo là đã lớn. Những điều ta tưởng rằng không thể chịu được, ta đã chịu. Những điều ta tưởng rằng không thể đánh mất, ta đã mất. 25 vẫn xe máy ngoài đường, hát những bài hát không đầu không cuối, nhìn đuôi xe người ta cộng điểm biển số.
Bởi vì trưởng thành là một chuyện nhanh không ngờ tới. Nó chưa bao giờ cho chúng ta cơ hội học cách tạm biệt một cách thể diện. Có lẽ khi ta đột nhiên quay đầu lại mới phát hiện con đường chỉ còn có mình ta cô độc lẻ loi. Trên con đường trưởng thành, những vết sẹo chọn tâm hồn là điểm đến. Bởi thay vì ngăn chặn một vết thương, ta chỉ biết làm công việc cầm máu, dù băng bó bằng thứ thuốc tốt nhất thì ở đó vẫn có một vết sẹo. Lòng tin cũng vì vậy mà quay lưng.
Có thể an ủi người ta nhưng chẳng thể làm bản thân hết buồn, có thể cho lời khuyên nhưng bản thân lại bế tắc, có thể chọc cười cho thiên hạ nhưng lại chẳng thể mua vui cho chính mình, có thể đi với rất nhiều người nhưng khi cô đơn nhất lại chẳng muốn ai bên cạnh. Chỉ lủi thủi một mình. Việc chạy chơi lăng xăng như hành động tự an ủi cho mình, như đốt lên đống lửa nhỏ vừa đủ hơ nóng mặt và tay, sau lưng vẫn lạnh cóng.
"Có những ngày chỉ muốn về quê
Nằm nghe gió rít qua hàng song cửa
Nói với mẹ: con không đi làm nữa
Mẹ nuôi con đọc sách hết đời, nghe?"
(Nguyễn Thiên Ngân)
© Truong Tram – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.
Xúng xính là em
Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.
Cách thành công của người thích an nhàn
Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.