Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi 30 của mỗi người đâu chỉ sống cho riêng mình nữa

2020-08-25 01:28

Tác giả: TUYẾT HẠ


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Bây giờ thì tôi 30, nhớ lại những lời anh đã từng nói với mình. Tôi mới hiểu tuổi 30 của mỗi người đâu chỉ sống cho riêng mình nữa. Và có lẽ năm ấy anh chọn lựa một con đường không có tôi, chỉ có sự nghiệp và những điều bố mẹ anh mong đợi. Tôi đã từng giận nhưng bây giờ thì không. Tôi đã từng rất đau lòng nhưng bây giờ chỉ muốn cảm ơn anh vì đã đến.

***

Không còn nhiệt huyết tuổi 20, không có sự trưởng thành của tuổi 40. 30 tuổi có lẽ là mốc chông chênh nhất cuộc đời. Ai trong chúng ta cũng sợ già, sợ những quy luật ngầm đặt ra từ cuộc sống, khi 20 tuổi bạn nói cười không đắn đo, không để ý nhiều đến người đối diện, lại chẳng sợ ai đó mất lòng. 

Khi 25 có lẽ sẽ thêm khôn ngoan với đời, chính cái ấy lại làm chúng ta nghĩ ta đủ khôn ngoan mà đâu biết dễ rơi vào thất bại. Nhưng có lẽ phải đến khi 30 tuổi như tôi lúc này mới thật sự là bế tắc, thời khắc này hẳn là chấm dứt thanh xuân.

Tôi những tháng ngày vừa bước sang tuổi 30 chông chênh như con đò ngược sóng, trong lòng bão tố luôn nổi lên.

Trời sang thu, tôi dừng lại ở quán cà phê xưa cũ với thanh gỗ dài bên trên là dòng chữ “Đường lên hạnh phúc rộng thênh thang”. Chủ quán hẳn đã qua tuổi tôi chăng, quả là hạnh phúc thì rộng bao la mà vòng tay mình lại quá nhỏ bé. Tôi chọn một góc ngồi, gọi một tách cà phê không đường. Trong quán lúc này mỗi người đều im lặng như có tâm sự riêng, mấy bạn phục vụ nở nụ cười trên môi nhẹ nhàng. Nhạc trong quán vừa đủ nghe:

“Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay

Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời

Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này

Tuổi nào ngơ ngác tìm gió heo mây”.

roi_di

Ngân nga theo giai điệu, miệng nở nụ cười, tôi có chút giật mình vì lâu tôi không cười, nếu có gì để cười thì thường là cười nhếch mép vì đằng sau câu chuyện buồn cười ấy là cười cho qua thôi. 

Sau bao ngày nắng hôm nay trời đổ cơn mưa, mưa làm tôi nhớ đến anh tình yêu đầu đời của tôi.

Hồi ấy tôi và cô bạn thân cùng nhau lên thành phố học, xa nhà cái gì cũng lạ lẫm lúc ấy thành phố thì lộng lẫy mà hai đứa chân ướt chân ráo rời quê. Từ chỗ bọn tôi học lên trung tâm thành phố 14km, bắt một chuyến xe buýt là tới. Hôm ấy hai đứa cùng nhau bắt xe lên phố, tới nơi hai đứa đi bên dọc bên vỉa hè, luyên thuyên đủ chuyện, còn nói rằng là khi nào làm ra tiền sẽ mua con gấu ôm to kia, đứa còn lại khúc khích cười chỉ ước sẽ ăn cốc kem to trên bảng hiệu sáng đèn phía trên kia. 

Lần đó có hai đưa con gái ngơ ngác giữa thành phố đông người mùa mưa mà sợ vô cùng, mưa mỗi lúc nặng hạt, hai đứa lạnh co ro đứng vào bến chờ xe buýt. Lúc ấy sinh viên từ quê lên chưa xa gia đình, không biết phải làm gì, trong túi cũng chỉ có mười mấy nghìn. Cơn mưa kèm theo gió, sấm, chớp nên chẳng đủ can đảm mà đi, đứng khép vào mái che quảng cáo của một cửa hàng, lúc lúc đó chỉ ước có một người tốt bụng chở về. Và anh xuất hiện.

Không biết tại sao lúc đó hai đứa tin rằng chắc người xa lạ này là người tốt và nếu không xin giúp đỡ sẽ chẳng còn ông bụt nào nữa nên tôi đành đánh liều.

“Chào anh”.

Anh ngước mắt nhìn chúng tôi “ Sao hai đưa đứng đây”.

 

hanhphuchon

Bạn tôi khóc rồi tôi khóc theo như kiểu bị uất ức bấy lâu có một ai đó quan tâm đến mình vậy. Hai đứa tôi không trả lời, cứ thế khóc rất to và càng khóc thì anh càng cuống. Lúc đó anh đã hỏi nhà chúng tôi ở đâu anh chỉ cho đường về. Hôm đó anh đã đứng chờ cả hai chúng tôi lên được xe mới trở về nhà. Và tình yêu cũng bắt đầu từ đó. 

Tình yêu đầu đời của tôi như bức tranh đẹp. Anh khi ấy là giáo viên lên học tại chức. Anh chỉ học những ngày cuối tuần, trường anh học còn cách tôi 7km. Năm đó anh 29 tuổi còn tôi 18.  

Mỗi khi gặp tôi, anh thường mang theo cây đàn ghi ta, anh đàn nhưng không bao giờ thấy anh hát. Mỗi khi tôi hỏi, anh chỉ lấy tay xoa đầu tôi mà không nói lý do. Rồi một chiều ngày đông anh dắt tay tôi, bàn tay ấm áp xoa dịu trái tim tôi. Ngày hôm đó anh nói cho tôi biết anh sắp học xong rồi và ra Tết sẽ có bằng. Không biết lúc ấy tôi nghĩ điều gì nữa, chỉ biết có điều gì sắp đến sẽ chia cắt chúng tôi. 

Nhưng rồi điều tôi lo lắng cũng đến, đến rất nhanh. Anh rời xa tôi, chẳng lời chia tay cũng không một không tin nhắn nào được gửi đến. Lúc này tôi mới giật mình nhận ra tôi không biết gì về anh. Không rõ nơi anh ở, trường anh làm.

Bây giờ thì tôi 30, nhớ lại những lời anh đã từng nói với mình. Tôi mới hiểu tuổi 30 của mỗi người đâu chỉ sống cho riêng mình nữa. Và có lẽ năm ấy anh chọn lựa một con đường không có tôi, chỉ có sự nghiệp và những điều bố mẹ anh mong đợi. Tôi đã từng giận nhưng bây giờ thì không. Tôi đã từng rất đau lòng nhưng bây giờ chỉ muốn cảm ơn anh vì đã đến.

Bước chân ra khỏi quán, lòng tôi bỗng nhẹ đi nhiều. 30 còn chưa đi hết nửa cuộc đời tôi sẽ còn rất nhiều điều mình phải làm và làm được. Và 30 chông chênh thì né tránh mãi cũng không làm người ta lớn được nên tôi sẽ chọn 30 bắt đầu một cuộc đời đầy quyết liệt và cố gắng. 

© TUYẾT HẠ - blogradio.vn

Xem thêm: 30 chưa phải là hết

TUYẾT HẠ

Hãy mỉm cười với những người làm tổn thương ta

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top