Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu và thương

2013-09-13 14:25

Tác giả:


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]


Khi đặt bút viết nên những dòng này tôi tự hỏi một đứa con gái 19 tuổi đầu như tôi đã yêu và thương được bao nhiêu?

Ngày bé tôi rất thích nhổ tóc bạc cho mẹ vì mỗi lần nhổ xong tôi sẽ được mẹ thưởng cho cái gì đó, nhớ lại khi ấy chỉ ước sao mẹ có thật nhiều tóc bạc để cho tôi nhổ mãi. Giờ lớn lên đi học xa nhà, có lần gọi điện về mẹ kêu "Con gái lâu quá rồi không về nhổ tóc sâu cho mẹ". Đợt hè về hai mẹ con lôi ghế ra hiên nhà, vén mái tóc mẹ lên mà rưng rưng khóe mắt, tóc mẹ giờ đã trắng nửa đầu. Mẹ cười xòa: "Mấy hôm nay cơ quan mẹ bận quá nên bá Yến không có thời gian nhổ cho mẹ". Nghe mà sao thấy se lòng, chợt tự hỏi mình đã thương mẹ được bao nhiêu?

Năm tôi 17 tuổi, sau buổi lễ mừng Ngày nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi và một bạn nữa mang hoa lên tặng thầy dạy giáo dục quốc phòng. Thầy cười tươi nói "Cảm ơn các em đã nhớ đến thầy", tôi nhìn xung quanh và chợt nhận ra rằng thầy có ít quà nhất trong khi các thầy dạy toán, lí, hóa thì được học sinh vây quanh đông với rất nhiều hoa. Chợt cúi gằm mặt nghĩ: Phải chăng mình cũng giống như các bạn ấy mà có thái độ phân biệt với các giáo viên dạy môn phụ? Khẽ tự hỏi tình: “Liệu có thể báo đáp được hết những công ơn dìu dắt của các thầy cô hay không?”

ấm trà

Năm lớp 12, ở lớp tôi có một bạn tên Hương sống khá khép kín và không hòa đồng với mọi người. Còn nhớ có một hôm thầy dạy lí chúng tôi bận nên có một thầy giáo khác dạy thay, khi kiểm tra bài cũ thầy gọi đúng Hương lên bảng, cả lớp im phăng phắc nhìn theo bước chân lầm lũi của cô bạn. Với lực học không tốt và do chưa chuẩn bị bài ở nhà nên bạn ấy phải nhận điểm kém. Thầy gấp sổ và nhận xét lớp tôi rất nghiêm túc trong kiểm tra, không có tình trạng nhắc bài bên dưới. Tôi đứng hình nhìn theo bóng Hương nơi góc lớp mà cổ họng nghẹn đắng, nếu là người khác thì chắc lớp tôi đã không như vậy rồi, sẽ "nhiệt tình" nhắc bài bằng khẩu hình và hành động để tương trợ lẫn nhau ý chứ. Lời khen của thầy mà như lời trách móc về tình bạn, tình đoàn kết đáng ra  phải có ở một tập thể lớp. Tôi tự hỏi liệu mình có quá thờ ơ, vô tâm và rằng tôi đã giành trọn yêu thương cho những người bạn của mình hay chưa?

Năm tôi 19 tuổi, vào đại học. Tôi được mọi người khen có bàn tay đẹp, và quả thật do không phải làm việc nặng nhọc nên tay tôi không bị chai sạm, móng tay lúc nào cũng sạch sẽ, trắng trẻo. Đợt về quê tôi cầm theo lọ nhũ bóng tự nhủ về sẽ sơn cả móng tay cho mẹ. Tối đến ngồi trên ghế, một tay cầm lọ nhũ, tay kia cầm bàn tay mẹ, tôi chợt khựng lại. Tuy là công chức nhà nước nhưng tay mẹ khô ráp vì về nhà vẫn quanh quẩnvới đồng ruộng, vườn rau, móng tay mẹ vàng đi chứ không trắng như tay tôi. Lọ nhũ bất giác rơi xuống "cạch" nơi nền nhà khô khốc. Đêm đó nằm ngủ với mẹ, quay mặt vào tường tôi thấy có gì đó mằn mặn nơi đầu môi. Trong đầu vang lên câu hỏi: "Liệu tôi đã đủ yêu mẹ như mẹ đã yêu tôi hay chưa?".

Một người bạn đã bảo tôi rằng "Mày nghĩ ít thôi không lại già người". Nếu nói không sợ già thì chắc chắn rằng tôi đang nói dối, tôi sợ già lắm chứ, tôi sợ thời gian cứ vô tình trôi đi mà yêu thương trong mình mãi không đong đủ, mãi khiến tôi hối tiếc về một thời đã xa, về những người đã đi qua đời tôi. Để rồi một ngày tôi phải giật mình thảng thốt nghiệm ra và tự dặn với lòng mình rằng “Hãy yêu khi còn có thể!”

•    Bài dự thi của Nguyễn Diệu Linh <nguyendieulinh020594@>










Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top