Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có lẽ sau này, tôi không còn thích chàng trai đứng dưới mưa chờ mình nữa

2022-01-14 01:30

Tác giả: Đông Đông


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Tôi nghĩ về sau, tôi sẽ không còn hạnh phúc khi nhìn thấy ai đó đội trời mưa tới đón mình. Bởi trải rồi, thấm rồi. Tôi sẽ xót anh ấy lắm, sẽ trách trời mưa nắng thất thường. Sẽ mắng anh ấy, sẽ không để anh ấy ướt mưa thêm nữa.

***

Có lẽ sau này, tôi sẽ không còn thích chàng trai đứng dưới mưa đợi tôi cả tiếng đồng hồ nữa. Đến một giai đoạn nào đó, có lẽ là khi chúng ta trưởng thành. Những điều ngọt ngào dường như không hấp dẫn như thế.

Thời trẻ, chúng ta hay mơ mộng về những cơn mưa rào cùng nhau trải qua, ướt đẫm và cùng nhau.

Năm đó, tôi cũng cùng chàng trai của mình mà giờ là của người đi qua từng giọt từng hạt mưa lạnh buốt, anh từng cười trong màn mưa ấy, từng đổ bệnh vì được cùng bước ngang qua. Thế rồi mưa cũng nhẹ nhàng rửa trôi tất cả dấu vết ngày đó, mưa là nước, nước mắt cũng là nước. Trong suốt, giá lạnh, một chút cũng không vì ai mà đọng lại.

Tôi từng có một mối tình khiến người ta ngưỡng mộ, cũng khiến tôi, người khắc cốt ghi tâm. Nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở đó, không đưa tôi hay chúng tôi đến cái tương lai lý tưởng nào.

Đừng thề hứa, sau này khi không giữ được nhau. Từng câu thề, từng chữ hứa là sẽ nhát dao găm sâu nhất. Vĩnh viễn ghim vào tâm can những ảnh hình, con chữ không thể quên đi.

Đừng nói về những cái sau này. Thực tại đã là con đường gai góc và khó khăn, ở một tương lai đi trên con đường “vô hình” đó, chắc gì chúng tôi, chúng ta còn dìu dắt nhau!?

Trước đây tôi cứ nghĩ rằng con người ta sẽ phải vì cái cớ nào lớn lắm mới rời xa nhau. Sau này mới biết thật ra chẳng phải, có đôi khi rời xa chỉ là rời xa thôi. Lý luận nào cũng chỉ là cái cớ, mà đơn thuần là tìm một cái cớ thôi thì có cả trăm cả ngàn.

mua_-_90

Mãi về sau, bạn sẽ nhận ra chàng trai nguyện đứng dưới mưa đợi bạn của khi đó chỉ là một trang đẹp đẽ đã gấp lại trong bạc màu. Có thể đoạn tình cảm tại mùa mưa năm ấy rất đẹp, có thể người đó cũng đủ chân thành. Nhưng cô gái ạ, mùa mưa nào rồi cũng đi qua thôi mà em.

Mãi về sau, bạn sẽ nhận ra một điều rằng. Bạn của khi ấy là thật tâm muốn xuyên qua màn mưa mà chạy đến, cũng là thật tâm đau lòng xót xa nhìn chàng trai ấy ướt đẫm vì đợi chờ. Nhưng cô gái ơi, trên đời này không có bất cứ ai mãi mãi đứng đó đợi chờ em.

Lúc chúng ta còn trẻ, cảm thấy làm những điều phi thường vì nhau rất ý nghĩa, rất lớn lao. Một đoạn thanh xuân phát sáng rực rỡ vì người, vì ta. Sẽ có những giai đoạn, chúng ta mải miết ở đó, bị những cái lãng mạn cuộn chân níu giữ. Tình yêu, khiến con người ta trở nên phi thường. Nhưng cũng biến những nỗi buồn, mất mát từ những điều nhỏ nhặt lớn đến phi thường.

“Cơn mưa đó rất nhanh qua phải không?”

“Phải! Mưa thì nhanh qua, nhanh đến nỗi màn mưa ấy vừa trút xuống đã rửa trôi mọi thứ!”

Về sau, bất cứ cơn mưa nào bạn nhìn qua cửa sổ cũng không còn bắt gặp chàng trai năm ấy nữa. Cho dù chạy ngang bao trận mưa rào, thấm ướt hay toàn vẹn cũng chẳng còn ai vì ta, vì người mà làm nên điều gì phi thường cả.

Tôi nghĩ về sau, tôi sẽ không còn hạnh phúc khi nhìn thấy ai đó đội trời mưa tới đón mình. Bởi trải rồi, thấm rồi. Tôi sẽ xót anh ấy lắm, sẽ trách trời mưa nắng thất thường. Sẽ mắng anh ấy, sẽ không để anh ấy ướt mưa thêm nữa.

ben_-_nhau_37

Mỗi giai đoạn mỗi cảm xúc sẽ không lặp lại cho đến một thời điểm nào đó. Chúng ta sẽ cứ luôn thắc mắc, sao khi ấy chúng ta lại như vậy. Vì không khi nào chúng ta được bắt gặp lại mình của khi đó, cái thời còn bồng bột và ham muốn được yêu thật nhiều.

Chàng trai năm 17 tuổi sẽ cùng tôi chạy ngang cơn mưa rào mang tên thanh xuân năm ấy. Chàng trai năm 20 tuổi sẽ cùng tôi che ô vượt qua màn nước trong, không sợ ướt mưa, không sợ cảm bệnh. Chàng trai bên tôi những năm tháng về sau, tôi sẽ nhắc anh ấy mặc ấm mỗi khi trời mưa rét, chúng tôi sẽ cùng đợi cơn mưa ấy qua cơn mưa khác tới.

Chúng ta của mỗi một độ tuổi không giống nhau, con người không thay đổi, tình cảm không thay đổi, mưa cũng không nhân từ mà thôi rơi nặng hạt. Nhưng cuộc sống thì khác, cuộc sống sẽ thay đổi hoặc nghiệt ngã theo những cách khác nhau.

Mưa Hà Nội dai dẳng không dứt, mưa Sài Gòn chóng đến chóng đi. Người ta chạy trốn được cơn mưa của đất thủ đô cả trăm lần cũng chẳng thoát ly được mà ướt đẫm trước sự lạnh nhạt, vô tình của những cơn mưa bất chợt đất Sài Gòn.

Ai rồi cũng sẽ phải hiểu ra rằng, con người ta khi lớn lên sẽ không thể làm những điều ngốc nghếch cho nhau nữa. Có những cơn bão của cuộc đời chỉ có thể tự mình chạy nạn, không thể cứ mãi đứng đó đợi anh ấy. Anh ấy cũng đang trốn chạy cơn giông tố của riêng mình.

“Anh, bên đó mưa rồi phải không?”

Chốn đó người qua kẻ lại, chầm chậm thôi để anh kịp chen qua dòng người tấp nập về mái ấm. Dưới bầu trời xối xả mưa ấy, em ở đây vẫn tự mình che chở. Anh ơi đừng ướt áo.

am_-_ap_37

Tôi cứ chết chân dưới bầu thiên không đẫm nước mà trong lòng mây đen giăng kín lối, nhìn dòng người hỗn loạn chạy ngược xuôi mang một nỗi đơn độc đến lạ lùng. Không có ai đứng chờ tôi dưới mưa suốt đằng đẵng những tiếng đồng hồ cả, cũng không có ai đến đón đưa tôi, chẳng có tin nhắn nào ngăn tôi đừng lao về phía trước mà ướt nước. Chỉ có bản thân mình mãi đứng đó trông ra mòn mỏi, mưa chưa tạnh, không ai tới.

Kì thực tâm can cũng không nuôi nấng chờ đợi nào, vì tôi dường như đã quen với chuỗi ngày bất chợt phải ướt mưa như thế. Thế gian vẫn bên nhau theo cách của họ, tôi vẫn vượt qua bằng cách thức của chính mình. Có lẽ ở một góc nhỏ nào, anh của tôi cũng còn đang chật vật. Có lẽ anh ấy sẽ tới vào một mùa mưa khác, sẽ đưa cho tôi chiếc dù của anh ấy, sẽ là một mùa mưa khác chứ chẳng phải lúc này.

© Đông Đông - blogradio.vn

Xem thêm: Em cần anh những ngày thu se lạnh | Radio Tình Yêu

Đông Đông

Cô gái ơi, em đừng mạnh mẽ. Người gai góc sẽ tự phải thương mình!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top