Phát thanh xúc cảm của bạn !

Không có gì là ổn định giữa cuộc sống bất định này đâu

2020-04-07 09:19

Tác giả: Vũ Tiến Hưng Vũ Tiến Hưng, Phutrenmay Giọng đọc: Hà Diễm, Sand

/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=a405a5385f9a4c0cbf2740ccd5d84519&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=a405a5385f9a4c0cbf2740ccd5d84519&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=a405a5385f9a4c0cbf2740ccd5d84519&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=a405a5385f9a4c0cbf2740ccd5d84519&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - “Giàu chưa chắc đã sướng nhưng nghèo chắc chắn sẽ khổ” ai đó đã tưng nói thế. Để cuộc đời ổn định đôi lúc cần những lựa chọn không mấy chắc chắn, ổn định.

 ***

Đâu có gì ổn định giữa cuộc sống bất định này đâu (Vũ Tiến Hưng)

Đến một tuổi nhất định nào đó, người ta thường sẽ hối tiếc về việc mình đã chưa thực hiện được, cảm giác hối hận dâng trào, rồi thở dài tặc lưỡi buông ra câu giá như, nếu thời gian có thể trở lại… Đa số chúng ta sẽ hối tiếc việc mình chưa làm được chứ ít ai hối hận vì mình đã thực hiện mà thất bại. Bởi nếu đã cố gắng hết sức mà thất bại thì nó vẫn có ý nghĩ gì đó hơn là không hành động.

Không có gì là ổn định giữa cuộc sống bất định này đâu

Có những ngày, ngồi nhìn ngắm tuổi trẻ điên cuồng đi qua, nhìn những gì mình đã làm được và chưa được đôi lúc tôi tự hỏi bản thân. “Cuộc sống này mình sinh ra có ý nghĩa gì? Đôi lúc nó vô vị nhạt nhẽo quá”. Dù rằng câu hỏi này tôi đã hỏi chính bản thân mình từ rất rất lâu rồi. Từng ngày trôi qua tôi cũng hiểu được và trả lời một phần nhỏ câu hỏi đó. Nhưng những ý nghĩ, thắc mắc đó vẫn luôn tồn tại sâu thẳm bên trong con người tôi. Chắc tại vì là phụ nữ nên đôi lúc cảm xúc nó mỏng manh, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể tưởng tượng rồi vẩn vơ nghĩ ngợi.

Buổi sáng tinh mơ, khi đôi mắt mở ra nhìn ngắm mọi thứ xung quanh sao nó buồn buồn, không có nhiều động lực. Ngày ngày, mở mắt ra vội vã lao đến văn phòng, tối muộn lủi thủi về nhà. Mỗi tuần đều như thế, cuộc sống cứ lặp lại ngày qua ngày trôi qua, không có nhiều đột phá, thú vị. Đưa mắt nhìn về phía tương lai xa xăm thì thấy sao mà mịt mù tối tăm. Dù hiện tại vẫn sáng, vẫn ấm áp như lời hát ru ngọt ngào ru người ta say ngủ.

Không có gì là ổn định giữa cuộc sống bất định này đâu

Công việc ổn định ư? có cái gì là ổn định giữa cuộc sống đầy biến động này đâu? Có chăng ta đang tự ru ngủ, dỗ dành, lừa dối chính mình hay sống theo quan điểm của ba mẹ, người khác “đi làm công ty là ổn định.” Hai từ “ổn định” là một cái gì đó rất mơ hồ giữa cuộc đời đầy xô bồ, tấp nập, vội vã này. Vọng tưởng về một tương lai ổn định liệu có ổn định thực sự như chúng ta suy nghĩ? Bởi đã là con người thì ai chẳng có mong muốn sống đời bình yên tốt đẹp nhất. Nhưng đó cũng chỉ là mong muốn mà thôi trừ khi bản thân chúng ta tạo ra nhiều giá trị cho người khác và hành động như thế nào đó để bản thân giàu có, để rồi quay về sống cuộc đời an nhàn tự tại, phiêu diêu ổn định của một kẻ giàu. Như thế có gọi là ổn định không? Cũng  chẳng biết nữa, còn tùy góc nhìn của mỗi người.

Không có gì là ổn định giữa cuộc sống bất định này đâu

Đã là cuộc sống thì nó phải sóng gió, cho đúng với cái từ “cuộc” còn “sống” thì từ từ tính sau. Mở mắt ra là bắt đầu một cuộc đi săn mới, ai giỏi, mạnh mẽ khỏe mạnh và nhanh nhất thì sẽ săn được những con mồi ngon… Còn săn như thế nào cũng tùy mỗi người.

Mỗi sáng khi thức dậy tôi tự hỏi. Liệu có điều gì thú vị đang đợi mình phía trước, những việc gì mình đang làm khi có kết quả sẽ khiến mình vỡ òa sung sướng, những sóng gió nào sẽ bất thình lình đổ xuống đầu mình. Với cuộc sống hiện tại mình đã hạnh phúc thật sự chưa? Mình của tương lai có khác xa mình của hiện tại… Nếu mình không thay đổi, làm khác thì mọi thứ xảy ra có khác với hiện tại bây giờ. Liệu mình chìm đắm trong cảm giác an toàn này được bao lâu? Nếu mình không hành động, không dũng cảm nhìn nhận về cuộc sống thực tế hiện tại, có thể tương lai cuộc sống sẽ đống gói gửi tặng mình một mớ những nỗi bất an, càng về sau càng to bự hơn thay vì những cảm giác an toàn của hiện tại.

Không có gì là ổn định giữa cuộc sống bất định này đâu

Tôi cũng đã từng hỏi anh bạn thân của mình như vậy? Có vẻ hai đứa cũng có những cách nghĩ điên khùng giống nhau. “Muốn trải nghiệm nhiều hơn nữa, muốn có cuộc sống thú vị hơn, muốn mỗi sớm mai thứ dậy có điều gì làm mình mong chờ, không ngừng cố gắng và rèn luyện một tinh thần tốt nhất có thể để đương đầu với bão tố ngoài kia… Mang lại giá trị nhiều hơn cho mọi người”. Sau khi, nghe những lời tâm, can, phèo, phổi của tôi. Thế là, anh ấy cũng từ bỏ một công việc mà người ta gọi là ổn định để dấn thân vào một hành trình mới không mấy ổn định. Có khi sóng gió phía trước còn ác liệt, khủng khiếp hơn con người ta vẫn nghĩ nhưng nếu không bước đi thì làm sao tới, làm sao biết mình mạnh mẽ thế nào? Nên thôi đã đưa chân tới thì bước luôn biết đâu một tương lai tươi sáng đang đợi phía trước.

Cuộc sống, hiện tại chúng ta đang sống thiên về những giá trị vật chất nhiều hơn. Nếu để ý bạn sẽ thấy đa phần người ta thần tượng tôn vinh những người giàu có, doanh nhân thành đạt. Những người giàu nói gì cũng là chân lý, họ là những người dũng cảm, giỏi giang là anh hùng trong mắt người khác. Còn kẻ nghèo dù nói có đúng, có xuôi tai thì người ta cũng cho là “nổ”, khoác lác bởi thực tế anh đã làm được những gì?… Chân lý đôi khi dành cho một nhóm người.

Không có gì là ổn định giữa cuộc sống bất định này đâu

Đa phần, chúng ta chỉ nhìn thấy bề nổi bên ngoài, mấy ai nhìn thấy những khó khăn, dằng xé vẫy đạp điên cuồng, dũng cảm lựa chọn hành động để họ có thể di chuyển từ nhóm này qua nhóm nọ, qua phía dành cho người giàu. Trên con đường đi đến sự giàu có là cả một quá trình mồ hôi, nước mắt, lòng kiên trì... Có cả những niềm vui, cảm xúc lâng lâng, hạnh phúc. Ở đây không bàn đến những người sinh ra đã ở ngay vạch đích. Những người bình thường khi bước qua phía nhóm người giàu có là cả một quá trình nỗ lực. Mấy ai để ý trước kia họ cũng là người bình thường như những người bình thường, chỉ khác là họ có khát vọng và dũng cảm lựa chọn bước đi theo tiếng của trái tim. Sống theo ý mình, nếm trải những vui, buồn của cuộc đời.

Không có gì là ổn định giữa cuộc sống bất định này đâu

“Giàu chưa chắc đã sướng nhưng nghèo chắc chắn sẽ khổ” ai đó đã tưng nói thế. Để cuộc đời ổn định đôi lúc cần những lựa chọn không mấy chắc chắn, ổn định. Nếu cuộc đời là một canh bạc, thì mỗi người chúng ta chính là người chơi và đang chơi chính ván bài của cuộc đời mình. Thắng thua cũng chẳng ai biết được. Chỉ là cố gắng đưa ra lựa chọn tốt nhất để tránh thua canh bạc của đời mình, để có thể cảm nhận niềm vui chiến thắng mà thôi.

Trong mùa đại dịch, chúng ta càng tự hào hơn về đất nước Việt Nam (Phú Trên Mây)

Các em học sinh thân mến!

Vậy là cũng khá lâu rồi đấy nhỉ từ khi dịch Covide tràn về. Cũng kể từ đó, cô trò mình phải xa nhau. Hôm nay, cô tới trường, khi bước vào cửa lớp, lòng cô xôn xao một cảm xúc khó tả, cảm giác trống vắng lạ thường. Cảnh vật vẫn thế, có điều chỉ hơi im ắng, thiếu tiếng nô đùa, tiếng cười hồn nhiên, ngây thơ đến lạ của các bạn học trò tinh nghịch nhưng đáng yêu lạ thường. Và cô thấy nhớ những cô cậu học trò của mình biết bao!

Các em thân yêu của cô!

Không có gì là ổn định giữa cuộc sống bất định này đâu

Các em đang được nghỉ một kì nghỉ khá dài. Cô biết các em cũng nhớ trường, nhớ lớp lắm phải không? Cô vẫn còn lưu giữ tin nhắn của từng bạn gửi cho cô trong mùa đại dịch: "Cô ơi, em muốn đến trường", "Cô ơi, em nhớ cô và các bạn lắm ạ", "Cô ơi, bao giờ được đi học ạ". Những dòng tin nhắn của các em khiến lòng cô nghẹn ngào, chẳng kìm được nước mắt. Nhưng cô rất đỗi tự hào bởi các học trò của cô đã có những tình thật đáng quý về mái trường, về thầy cô, bè bạn.

 Các em ạ! Thế giới nói chung và đất nước chúng mình nói riêng đang phải đối mặt với thử thách không hề nhỏ. Đó là  bệnh dịch Covide 19 lan tràn. Đây là một dịch bệnh có khả năng lây lan nhanh và trên diện rộng. Đất nước mình đang gồng lên để ngăn chặn dịch bệnh lây nhiễm lan tràn, tiến tới chấm dứt hoàn toàn để bảo vệ sức khỏe cho tất cả mọi người, để các em lại được đến trường, đến lớp như xưa.

Dẫu biết sẽ nhiều khó khăn, nhưng cô tin đất nước mình nhất định sẽ giành chiến thắng trong trận chiến này các em ạ. Các em có biết tại sao không?

Không có gì là ổn định giữa cuộc sống bất định này đâu

Bởi Đảng, chính phủ mình luôn sáng suốt, luôn đặt an toàn của người dân lên vị trí tiên phong. Các em có thấy hình ảnh của phó thủ tướng Vũ Đức Đam - người con Thanh Miện quê Hải Dương chúng ta - người mà cô kính trọng gọi bằng tiếng thân thương, gần gũi " Bác Đam" đăm chiêu, trăn trở, lo lắng, trắng đêm không chợp được mắt  khi ca nhiễm thứ 17 xuất hiện trên mảnh đất trái tim Hà Nội. Bác luôn sát sao, chỉ đạo tận tình với tình thương yêu dân thực sự để ngăn dịch bệnh. Các em có thấy hình ảnh các anh bộ đội cụ Hồ xuống tận rừng sâu để ở nhường chỗ cho dân mình cách li... Các em có thấy xe cảnh sát chở đến tận nơi lương thực cho bà con lúc khó khăn, hoạn nạn. Rồi tuổi trẻ Việt Nam xung phong được đến chăm sóc người ở khu cách li bị nghi nhiễm, bất chấp hiểm nguy có thể đến với mình. Bao nhiêu tổ chức, cá nhân bỏ tiền mua khẩu trang phát miễn phí cho dân. Tất cả, tất cả những hình ảnh ấy thật đẹp phải không các em?

Không có gì là ổn định giữa cuộc sống bất định này đâu

Còn ở mái trường, nơi các em đang học tập thì sao? Trong những ngày vắng trò, các thầy cô vẫn không hề ngừng nghỉ, vẫn đến trường hàng ngày phun sát khử trùng, dọn dẹp  vệ sinh trường lớp thật sạch sẽ, chuẩn bị thật kĩ càng từ chỗ rửa tay, từ bánh xà phòng... để chào đón các em khi trở lại trường. Và cả rặng cây trước cửa lớp mình, ngày ngày cô vẫn tới thăm nom, để khi mùa dịch qua đi, khi trở lại mái trường các em sẽ có một không gian học tập sạch sẽ, và đẹp các em ạ.

Cô mong rằng, trong mùa đại dịch các em sẽ thấy tự hào hơn về đất nước Việt Nam, luôn tin tưởng vào Đảng và chính phủ. Các em sẽ yêu nhiều hơn về mái trường, về thầy cô, nơi đã chắp cánh cho ước mơ của các em bay cao, bay xa. Dù trong bất kì hoàn cảnh nào, nhà trường, thầy cô sẽ luôn làm những gì tốt nhất có thể để mang lại mọi điều tốt nhất cho các em.

Không có gì là ổn định giữa cuộc sống bất định này đâu

Điều mong mỏi của một giáo viên chủ nhiệm như cô, trong những ngày ở nhà, các em hãy làm những việc hữu ích nhé: Tự phòng bệnh cho bản thân mình, cho gia đình, không quên ôn bài và tuyên truyền những hiểu biết mà các em đã được thầy cô, nhà trường trang bị tới tất cả mọi người.

Cô tin tưởng với tinh thần đoàn kết, trên dưới một lòng của Đảng, của toàn dân, dịch Covide sẽ sớm dập tắt tại Việt Nam, để các em lại được tới trường  cùng cô tìm tòi kiến thức. Trong mùa đại dịch, cô càng thấm nhuần những câu thơ của nhà thơ Tố Hữu:   

"Ôi! Việt Nam xứ sở lạ lùng

Đến em thơ cũng hóa những anh hùng

Đến ong dại cũng chở thành chiến sĩ

Và hoa lá cũng đơm thành vũ khí"

Cuối thư, cô mong các em mạnh khỏe, luôn tin tưởng vào ngày mai tươi sáng. Yêu các em. Mong ngày gặp lại! Chào thân ái!

Giọng đọc: Hà Diễm

Thiết kế: Cao Vương Nhật

Sản xuất: Nhóm Blog Radio

Mời xem thêm chương trình:

Đừng như bồ công anh trong gió hãy là xương rồng mạnh mẽ trước bão giông

 

Vũ Tiến Hưng Vũ Tiến Hưng

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top