Sài Gòn những ngày đông giá
2024-02-09 06:30
Tác giả: Hoài An
Đã biết bao mùa đông đi qua, bao nhiêu nơi tôi đã từng đặt chân đến, tất cả vẫn vẹn nguyên những đậm sâu ghi vào ký ức một đời tôi mãi nhớ. Đông ơi, có phải em đã về?
Khi những cơn gió lạnh se buốt vào mỗi buổi sáng sớm nơi Sài Gòn náo nhiệt, khi người ta chỉ muốn nằm lại trên giường thêm ít phút nữa trong cái lạnh của những ngày gần đây. Ngoài trời là những tầng sương mù dày đặc như khói đốt đồng ở quê và những cơn mưa phùn bắt đầu rơi lất phất. Phải chăng mùa đông đã về?
Mùa đông năm nay có vẻ thẹn thùng hơn những mùa đông năm trước bởi nó lặng lẽ đến hay vì ngoài kia bộn bề quá nên chẳng ai nhớ đến nó nữa. Đông âm thầm ghé bên khung cửa sổ và thả những làn hơi sương lạnh buốt vào trong phòng làm người ta chẳng muốn dậy đi làm, chỉ muốn nằm thêm vài phút, rồi vài phút nữa.
Người ta nói mùa đông là mùa của cô đơn vì cái đơn độc nó hiện diện rõ trong tâm hồn của những đứa xa nhà như tôi chẳng hạn. Buổi tối đi làm về, tôi đơn độc xách chiếc xe máy để dạo quanh một vòng thành phố với những nỗi niềm mênh mang chẳng biết từ đâu đến. Thời gian trôi nhanh thật, tôi nhớ như in cách đây không lâu vừa ăn cái tết ở quê, vậy mà giờ đây lại sắp đón thêm một cái tết nữa của cuộc đời.
Có biết bao người thương mùa đông, và cũng có những kẻ vì thương mà nhung nhớ cả một đời…Nhiều người nói tôi là người sống nặng tình vì cứ nhung nhớ mãi những điều tưởng chừng như đã cũ. Thật vậy, tôi hay hoài niệm về quá khứ, về những ký ức đẹp đẽ của một thời tuổi trẻ tôi đã đi qua thay vì tôi sống cho thực tại, để rồi khi mọi thứ qua đi tôi lại không thể níu giữ và rồi lại cứ hơn trách bản thân mình.
Tôi yêu mùa đông năm ấy vì đó là mùa của những ký ức đẹp, mùa của thanh xuân, mùa của một thành phố mà tôi đã bỏ lỡ, đã rời xa, mùa của những ngây ngô thuở mới bước vào đời…
Đêm nay, cơn gió se lạnh lại ghé vào phòng tôi, nhẹ nhàng lướt qua khe cửa và lãng đãng thổi màu ký ức cũ làm lòng tôi hoang hoải tìm về. Bỗng dưng nước mắt tôi lại rớt xuống, xuýt xoa, tiếc nuối qua những năm tháng kia đã vội qua, cho những yêu thương đã bỏ lỡ… Thôi thì chẳng còn cách nào khác để cất giữ những ký ức đẹp đẽ ấy, tôi sẽ xếp lại và cất giữ vào một ngăn khóa cuộc đời mình, cất giữ những gì thuộc về quá khứ và sẽ trân trọng hơn những gì ở hiện tại, về những gì mình đang có.
Có biết bao mùa đông đã đi qua cuộc đời, nhưng mùa đông năm ấy sẽ mãi vẹn nguyên và đậm sâu trong ký ức suốt một đời tôi mãi nhớ…
© Hoài An - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.
Xúng xính là em
Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.
Cách thành công của người thích an nhàn
Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.