Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé

2023-12-07 06:00

Tác giả: Hoài An


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.

***

Ông ngoại tôi là một người khó tính, ông thường dạy con cháu phải phép tắc, khuôn khổ vì họ hàng bên ngoại tôi đều theo truyền thống nho giáo từ xưa. Lúc nhỏ tôi cảm thấy việc bản thân là con gái luôn thiệt thòi về nhiều mặt, kể cả việc học. Ngay từ ngày còn bé, gia đình tôi luôn tâm niệm rằng cho tôi đi học để biết chữ, biết tính toán chứ không phải để làm ông này bà nọ, vì ông ngoại nói rằng con gái học cao sẽ không lấy được chồng. 

Do tôi cá tính từ nhỏ và nhận thức được điều này từ rất sớm nên bản thân tôi rất sợ đến một ngày sẽ không được đi học, vì thế mà tôi luôn cố gắng để năm nào cũng nhận được giấy khen từ nhà trường. Có lẽ tôi nói ra điều này sẽ rất khó tin nhưng từ lớp 1 đến lớp 12, ngay cả khi lên đại học tôi đều làm lớp trưởng, cuối năm nào tổng kết cũng mang về nhà vài tấm giấy khen. Nhờ vậy mà tôi học đến hết lớp chín, rồi cấp ba, đại học, đi làm..

Ngày tôi thi đậu vào Đại học, tôi hình dung ra việc mình sẽ lên Cần Thơ - với tôi lúc ấy Cần Thơ là một thành phố lớn xa hoa nhiều thử thách, cám dỗ, nhộn nhịp, nơi đáng để học tập, sống và làm việc. Những ngày đầu đặt chân lên đất Cần Thơ tôi phải thích nghi với những điều mới mẻ, hòa nhập vào nó, gắn bó như một phần quê hương mình, những người lạ rồi cũng trở thành thân thiết, những quán lạ rồi cũng trở thành quen, những con đường không thể nhớ tên rồi cũng nằm trong tiềm thức tự bao giờ.

807043f8ec99189022b2dae36d356da6

Nhưng rồi đến một ngày, tôi chợt nhận ra thành phố này bỗng bình thường như quê tôi vậy. Người ta thường nói rằng cái gì thân thiết quá rồi sẽ trở nên bình thường và không còn đặc biệt nữa. Cần Thơ cũng vậy, bốn năm học tại đây từng con đường tôi đã thuộc nằm lòng, những cô, dì bán hủ tiếu gõ chỉ cần thấy tôi ghé quán là tự mang món ra mà không cần hỏi tôi ăn gì, đến nỗi tôi ra vào hoài một quán cà phê mà ở đó nhân viên quen quá cũng chẳng thèm chào tôi như bao người khách khác. Khi đó, tôi cảm thấy Cần Thơ nhỏ bé quá, không còn gì mới mẻ để tôi khai thác, tìm tòi nữa.

Ngày tôi đậu phỏng vấn ở Sài Gòn và chuẩn bị đồ đạc để lên đó làm việc tôi bồi hồi, nôn nao đến không ngủ được. Trong mắt tôi Sài Gòn là cám dỗ, nơi mà bao người muốn đến để thay đổi cuộc đời, cũng là nơi mà người ta đến khi muốn quên đi những điều đã cũ. Ngày đặt chân lên đó tôi cô đơn, lẻ loi, trống vắng lắm và có lẽ đây là lần đầu tiên tôi phải sống một mình ở một nơi rộng lớn, không người thân, không bạn bè thân thiết, không hàng quán quen thuộc,...những đêm đầu chưa quen chỗ lạ tôi không thể ngủ được, cứ trằn trọc mãi.

Sài Gòn dạy cho tôi quá nhiều thứ, điều đầu tiên tôi học được ở đây là lời cảm ơn. Tôi cảm ơn tất cả mọi người, từ anh chị đồng nghiệp đã tận tình giúp đỡ tôi trong những ngày đầu đặt chân đến Công ty, giúp tôi hòa nhập vào môi trường mới. Tôi cảm ơn chị chủ nhà đã luôn quan tâm, hỏi han trong những ngày tôi bước vào nơi ở mới, sợ tôi chưa quen đường xá, hàng quán. Hơn hết, tôi cảm ơn các anh chị ở trọ cùng một nhà đã chia sẻ những kinh nghiệm cho tôi khi làm việc trong môi trường công sở, dạy tôi cách nhìn nhận, thấu hiểu và đánh giá một con người. 

Tôi giờ đây đã không còn là một đứa hấp tấp, vội vã mà điềm tĩnh và trưởng thành hơn. Tôi thấy rất nghịch lý bởi người ta thường nói ai ở Sài Gòn cũng sống vội nhưng Sài Gòn lại giúp tôi sống chậm lại và cảm nhận nhiều hơn. Nếu ngày xưa tôi thích nói thì giờ tôi lại thích nghe, ngày xưa tôi thích là tâm điểm của sự chú ý thì giờ tôi lại muốn là một khán giả đứng xem, ngày xưa tôi là một đứa nặng tình thì giờ tôi đã cảm thấy nhẹ lòng hơn với mọi việc.

8971126c55f832f9809752cf7f286310

Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.

Thật ra mà nói, trong cuộc sống con người ai cũng tham vọng hướng đến những điều lớn lao, nhưng khi nhìn lại có những điều tưởng chừng như nhỏ bé lại khiến ta trở nên hạnh phúc. Cũng giống như Fran KA.Clark từng nhận định: “Ai cũng muốn làm điều gì đó rất lớn lao, nhưng lại không nhận ra rằng cuộc sống được tạo thành từ những điều rất nhỏ”. 

© Hoài An - blogradio.vn

Xem thêm: Thời Gian Sẽ Chữa Lành Mọi Vết Thương 

Hoài An

Có những thứ trong đời chỉ để giấu đi...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top