Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có những ký ức đẹp gắn liền cùng một chiếc bàn đôi

2021-07-15 01:20

Tác giả: Mèo Con Yêu Văn


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Chiếc máy bay cất cánh. Bên khung cửa sổ, những dãy nhà san sát vụt qua, những ánh đèn đường bợt bạt hắt vào mắt một gam màu buồn. Tất cả cứ thế dần dần rời xa. Chiếc bàn đôi thân thuộc thuở nào luôn có hai đứa trẻ cùng nhau chuyện trò, cũng dần tan biến theo từng đám mây, chỉ có hình ảnh của An là vẫn đọng mãi trong ký ức tôi.

***

“Năm sau Liên ngồi cạnh An nữa nhé”.

An lém lỉnh nháy mắt với tôi trong ngày bế giảng.

Tôi vẫn chẳng thể quên được ngày đầu tiên gặp An. Đó là một buổi sáng mùa thu của những năm đầu cấp Ba, khi tôi bước từng bước chân rụt rè qua cửa lớp. Trường mới, bạn mới, tất cả sao mà xa lạ quá. Tôi sợ sệt thu người lại, đôi mắt chỉ dám đăm đăm nhìn xuống từng bước chân nặng nề đang cố gắng nhấc lên. 

“Ê! Ngồi đây với mình đi, còn chỗ trống nè”.

Tôi giật mình quay sang khi nghe tiếng gọi giật từ bên phải vọng qua. Một cậu bạn đang ngồi ở chiếc bàn nâu cũ kĩ cạnh bên cửa sổ, mặt bàn nhuộm vàng những tia nắng ban mai. Cậu bạn có dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen hơi bù xù với đôi mắt toát ra vẻ lanh lợi và đáng mến. Người bạn mới nhoẻn miệng cười với tôi, vỗ nhẹ lên mặt bàn phía chỗ ngồi còn trống bên cạnh cậu.  

Đang trong tâm trạng hồi hộp và lo lắng, bỗng dưng được một người xa lạ vui vẻ mời mình ngồi chung, tôi mừng ơi là mừng, liền lót tót ôm cặp lại ngồi cạnh An. Có lẽ vì thấy tôi vẫn còn ngại ngùng, An vui vẻ bắt chuyện.

“Chào bạn, mình là An, bạn tên gì?”.

“Mình tên Liên”.

“Giờ An với Liên là bạn cùng bàn nhé”.

Vậy là những năm cấp Ba của tôi gắn liền với An. 

“Ê! Nói chuyện xíu đi, chán quá”.

An vui vẻ gọi tôi.

“Nhưng cô đang giảng mà?”.

“Lo gì, mấy bài này dễ lắm, tới lúc kiểm tra tao làm một phát là xong, tao sẽ cho mày “tham khảo” bài làm của tao”.

ban_than

Những cuộc trò chuyện phiếm giữa An và tôi cứ thế mà bắt đầu. Ban đầu, tôi cứ nghĩ An là một cậu bé ngây thơ, trong sáng, không ngờ cậu cũng “nghịch ngầm” ra phết. Nhưng nhờ đó mà bàn của hai đứa tôi chẳng bao giờ vắng đi tiếng cười. Mặc dù việc nói chuyện riêng trong giờ học là sai trái vô cùng, nhưng đối với tôi, nếu không có những câu chuyện ấy thì sẽ buồn chán lắm.

Lâu lâu, An còn cố tình chọc tôi nữa. Có lần, An bị cô phạt vì nói chuyện riêng trong giờ học, đến khi nào bắt được một bạn khác đang nói chuyện thì mới được ngồi. Thấy An đứng hoài tội nghiệp quá, tôi bèn len lén bảo An.

“Ê mày bắt tao đi. Tao đứng phụ mày cho”.

“Thôi, bạn bè ai làm vậy”.

“Không sao đâu, mình là bạn mà”.

“Thôi, tao đứng được rồi”.

“Mày thật là tốt”.

Tôi cảm động khen An một cách trìu mến.

“Cô ơi, bạn Liên nói chuyện nè cô”.

“Rồi, Liên đứng nha, em ngồi xuống đi!”.

“Ở đấy mà tin người! Đứng vui vẻ nghen”.

An khoái chí thủ thỉ vào tai tôi. 

“A ha. Vậy là tình bạn của tụi mình không bằng mấy phút đứng phạt. Không có cô là mày biết tay tao à”.

Tôi nói thầm trong bụng với ánh mắt như lửa đốt liếc nhìn An, trong khi nó thì đang bụm miệng cười giễu tôi.

Thích phá tôi là vậy, nhưng khi tôi không biết làm bài, An đều tận tình hướng dẫn, mặc dù cậu vẫn cố tình nói cái giọng “khinh người” để chọc tôi tức lên cơ!

“Sao? Mày bí rồi hả?”

An khinh khỉnh hỏi tôi khi thấy tôi nghĩ hoài không ra bài tập Toán.

“Ờ, bài này khó quá”.

“Ngốc thế”.

“Kệ tao, từ từ tao nghĩ cũng ra”.

“Thôi đưa đây tao chỉ cho”.

“Ê, giúp tao câu này với, An ơi, hôm nay đề khó quá”.

“Hừ, đây nè”.

ban-than

Và tuổi học trò của tôi dập dìu trôi qua như thế. Là những ngày huyên thuyên về những câu chuyện bé tí ti, là chung nhau từng đoạn Văn, bài Toán, là mỗi ngày đến lớp đều cùng nhau chia sẻ những nỗi buồn, niềm vui. 

“Nè An, tao với mày viết tên lên bàn để “đánh dấu” tụi mình từng ngồi đây không?” 

Tôi hí hửng rủ An khi đang cầm cây viết trên tay.

“Thôi, phá hoại của công quá nha”.

“Viết nhỏ xíu à, ở góc này nè, không ai để ý đâu. Tao viết tên “Liên” rồi, mày viết tiếp tên “An” đi.

An phì cười rồi cầm lấy cây viết tôi đưa, hí húi viết chữ “An” bên cạnh. Tôi mỉm cười theo An, cố siết chặt tấm giấy báo đã duyệt hồ sơ du học trong lòng bàn tay, giấu đi những giọt nước mắt đang chực tuôn trào.

neu-duoc-chon-lua-ban-than_(1)

Tôi biết được hồ sơ du học của mình đã được duyệt gần một tuần nay. Tôi chẳng thể đồng hành cùng An hết ba năm cấp Ba như cậu từng hẹn nữa. Năm sau, năm học cuối cấp, chỉ còn mình An ngồi lại ở chiếc bàn đôi cũ kĩ ấy mà thôi. Tôi không báo An. Tôi không muốn cả hai đứa tôi đều sẽ bật khóc. Có lẽ, tôi muốn lưu giữ mãi hình ảnh cậu bé chẳng khi nào bi quan, buồn bã, về một An luôn vô tư và hồn nhiên trong ngăn kéo tuổi học trò của tôi.

Chiếc máy bay cất cánh. Bên khung cửa sổ, những dãy nhà san sát vụt qua, những ánh đèn đường bợt bạt hắt vào mắt một gam màu buồn. Tất cả cứ thế dần dần rời xa. Chiếc bàn đôi thân thuộc thuở nào luôn có hai đứa trẻ cùng nhau chuyện trò, cũng dần tan biến theo từng đám mây, chỉ có hình ảnh của An là vẫn đọng mãi trong ký ức tôi.

©  LYNN - blogradio.vn

Xem thêm: Bỏ lại thanh xuân

Mèo Con Yêu Văn

Mong là những dòng tâm sự của mình sẽ mang lại cho các bạn một chút bình yên ^^

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top