Phát thanh xúc cảm của bạn !

Từ bao giờ ta chẳng còn khóc khi một người rời đi

2021-08-19 01:30

Tác giả: Mèo Con Yêu Văn


/* Vast 2.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] /* Vast 3.0 */ http://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa] https://delivery.yomedia.vn/vast?pid=4d37a8e1ee2e4265815bcbc2e454a830&vast=3&ec=0&ref=[yo_page_url]&w=[player_width]&h=[player_height]&aaid=[yo_device_aaid]&idfa=[yo_device_idfa]

blogradio.vn - Thật đúng khi người ta từng nói, thanh xuân là những cơn mưa rào. Mưa rào, hay chăng là giọt nước mắt thoáng đọng trên khóe mi tuổi ấu thơ, điều mà khi lớn lên, thật khó để ta tìm lại.

***

Tôi vẫn nhớ dòng nước mắt cứ tuôn ra trên hai cái má phúng phính, xinh xinh của con bé Đình khi tôi trở về thành phố. Hôm tiễn tôi ra bến xe, nó mếu máo bảo nó ghét những chuyến xe lắm, chuyến xe chỉ mang người mình thương rời xa mình mà thôi. Rồi nó ôm chầm lấy tôi, bịn rịn dúi vào tay tôi cái ảnh đen trắng được chụp từ chiếc máy mà nó tích góp từ tiền ống heo, nói rằng hè năm sau chị nhất định phải về chơi với em đó. Nhưng đâu phải chỉ có mình nó khóc, tôi cũng thấy lòng mình đang thổn thức với biết bao kỉ niệm vui buồn của hai đứa. 

Suốt hai tháng trời, nó với tôi bày ra bao nhiêu trò chơi mà đến bây giờ tôi vẫn không nhớ hết được, chỉ nhớ rằng những ngày hè đó là những ngày tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời. Cái ảnh đen trắng ấy, tôi vẫn giữ thật kỹ trong ngăn bàn. Lắm lúc thèm được tựa vào vùng kí ức xưa để ủi an tâm hồn những ngày bợt bạt, tôi lại lấy tấm ảnh đen trắng đó ra, ngắm nhìn lại chút sắc màu của tuổi thơ.

Đôi mắt đỏ hoe của Ly vẫn ở mãi trong tâm trí tôi. Ly với tôi học chung lớp học thêm cả năm 11 lẫn 12, nhưng chỉ đến khi lên 12 tôi mới có dịp nói chuyện với nó khi hai đứa tôi ngồi chung một bàn. 

thanh_-_xuan_12

Tôi đã không nghĩ mình sẽ thân với Ly cho đến khi nó thủ thỉ bảo tôi chỉ giúp nó mấy bài Hóa để thi học kì, tôi với nó mới bắt đầu nhắn tin nhiều hơn. Ngờ đâu, môn Hóa lại là sợi dây vô hình liên kết chúng tôi, khiến tôi và Ly ngày một hiểu nhau. 

Cuối năm học ấy, Ly đưa tôi một bức thư kèm gói bánh, bảo tôi hãy cùng nó ôn thi Đại học thật tốt trong hai tháng cuối này nhé. Thế nhưng, tôi không chọn thi Anh Văn nữa, tôi đã chẳng thể cùng Ly đi hết chặng đường cuối cùng của tuổi học trò. Ly nhìn tôi rưng rưng, đôi mắt ngân ngấn nước. Tôi đưa nó quyển sách làm quà chia tay cùng lá thư hồi âm, bối rối quay mặt đi, cố kìm lại giọt nước mắt sắp rơi...

Tôi cũng không quên được những năm tháng đó, bao nhiêu giọt nước mắt của tôi đã hòa cùng cơn mưa mùa hạ trong ngày lễ ra trường. Tôi xao xuyến nhớ về những lần giận hờn vu vơ với bạn thân, những lần cãi nhau chí chóe cùng thằng bạn cùng bàn, để rồi hôm sau vẫn trên môi mỗi đứa là nụ cười hồn nhiên. 

Tôi chỉ ước có thể chậm lại một phút, một giây để tôi được nghe lời giảng thân thuộc của thầy cô, để được những đứa bạn cười hiền từ động viên khi thành công và an ủi khi vấp ngã, để có thêm thời gian mà cảm nhận những yêu thương dưới mái trường này. 

Thế rồi, tôi chợt nghĩ, mai này, trên chặng đường đời lắm chông gai, liệu còn ai sẵn sàng sẻ chia với tôi những niềm vui, nỗi buồn, liệu còn ai quan tâm tôi làm việc tốt hay không tốt, và liệu có còn ai dành cho tôi một tấm chân tình như những người thầy, người cô, người bạn đã dành cho tôi nữa hay không.

thanh_-_xuan_3

Thời gian trôi nhanh, mang thanh xuân ấy lọt qua kẽ tay. Giờ đây, tôi cũng chẳng nhớ mình đã trải qua bao nhiêu lần tạm biệt bạn học vì đổi môn, tạm biệt đồng nghiệp khi chuyển sang công ty mới, tóm lại là đã trải qua bao nhiêu lần phải nói lời chia tay, mình đã buồn vui như thế nào. Tôi chỉ nhớ rằng, chẳng còn ai khóc nữa. 

Những gì mọi người dành cho nhau là những cái bắt tay, những lời chào, thân thiết hơn là một cái ôm. Đã từ bao giờ, đôi mắt của ta ráo hoảnh khi một người rời đi? Là do khi ta trưởng thành, cảm xúc trong lòng tự nhiên không còn mãnh liệt nữa, hay do ta đã trải qua quá nhiều cuộc chia ly như thế nên tâm hồn ta chai sạn đi mất rồi.

Thật đúng khi người ta từng nói, thanh xuân là những cơn mưa rào. Mưa rào, hay chăng là giọt nước mắt thoáng đọng trên khóe mi tuổi ấu thơ, điều mà khi lớn lên, thật khó để ta tìm lại.

© LYNN - blogradio.vn

Xem thêm: Sẽ có người thay anh che chở cho em

Mèo Con Yêu Văn

Mong là những dòng tâm sự của mình sẽ mang lại cho các bạn một chút bình yên ^^

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top